Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-06-2015] Hai học viên cùng với tôi đã đến một bưu điện lân cận để gửi các đơn khiếu nại hình sự tố cáo Giang Trạch Dân, cựu độc tài cộng sản đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công tại Trung Quốc.
Khi chúng tôi đi vào, tôi nhìn thấy một viên cảnh sát đang ngồi cạnh cửa sổ gửi thư chuyển phát nhanh. Điều này khiến tôi nhớ đến những trở ngại mà các học viên khác đã gặp từ cảnh sát khi họ cố gắng gửi thư khiếu nại tố cáo Giang Trạch Dân. Tuy nhiên, chúng tôi đã tiến đến cửa sổ đó không chút do dự.
“Vui lòng cho tôi gửi chuyển phát nhanh!” Tôi nói với một nhân viên trẻ tuổi đang làm việc ở đó. “Chuyển đến đâu ạ?” cậu ấy hỏi. “Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện kiểm sát Tối cao,” tôi đáp. “Thư nói về việc gì vậy ạ?” cậu ấy hỏi. “Kiện Giang Trạch Dân,” một học viên khác nói trong khi chúng tôi đang chuyển gói bưu kiện qua cửa sổ.
Ngay lúc đó, một sỹ quan cảnh sát bước tới cửa ra vào. “Có phải anh ta đang gọi người bắt chúng tôi không?” tôi đã nghĩ vậy, khi nhìn chằm chằm vào anh ấy và cũng đi theo tới cửa. Nhưng anh ấy đã không lấy điện thoại ra mà thay vào đó dừng lại ở cửa ra vào và đứng ở đó.
Người nhân viên trẻ nói: “Chúng tôi vừa nhận một chỉ thị. Không có dịch vụ chuyển phát nhanh cho Pháp Luân Công.”
Một người trong chúng tôi bắt đầu nói chuyện với cậu ấy, và chúng tôi nói cho cậu biết những học viên lương thiện phải chịu những nỗi đau to lớn do hậu quả của cuộc bức hại Pháp Luân Công của Giang Trạch Dân.
“Hãy đợi một chút để tôi gọi điện hỏi ạ,” giọng cậu dịu lại và cậu ấy đã gọi cho cấp trên của mình.
Người quản lý đi ra nhưng bà không biết phải làm gì. “Tôi phải hỏi về việc này,” bà nói, và gọi điện thoại. Nhưng không có ai trả lời.
“Đi khỏi đây thôi,” tôi đề nghị, nghĩ rằng chúng tôi có thể sẽ bị bắt. Nhưng hai học viên kia không lay động. Họ tiếp tục giải thích việc Giang Trạch Dân và chế độ cộng sản đã phỉ báng Pháp Luân Công trong hơn 10 năm qua như thế nào.
“Những học viên Pháp Luân Công các bác thật sự rất dũng cảm – và các bác dám gửi các đơn kiện như vậy sao?!” cậu thanh niên trẻ hỏi. “Các bác có cho rằng cuộc bức hại sẽ sớm kết thúc không?”
Người quản lý vẫn tiếp tục gọi điện cho cấp trên và thậm chí còn gọi đến văn phòng cấp cao hơn nữa.
“Tôi nên làm thế nào với các thư chuyển phát nhanh của Pháp Luân Công?” bà nói qua điện thoại, “Loại thư gì vậy” Chúng tôi có thể nghe được cuộc hội thoại cách đó vài mét. Người quản lý đáp: “Kiện Giang Trạch Dân, gửi đến Tòa án Tối cao và Viện kiểm sát Tối cao.” “Hãy gửi đi!” người kia trả lời, rất to và rõ ràng.
Người thanh niên trẻ giúp chúng tôi gửi đi và chúng tôi đã nhận được biên lai xác nhận thư tín vào ngày hôm sau.
Chúng tôi rất hạnh phúc bởi vì bây giờ nhiều người đã thanh tỉnh và phân biệt được đúng sai.
Bối cảnh
Vào năm 1999, Giang Trạch Dân, lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã bất chấp sự phản đối của các ủy viên thường vụ bộ chính trị khác và phát động cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công.
Cuộc bức hại đã dẫn đến cái chết của nhiều học viên Pháp Luân Công trong hơn 16 năm qua. Nhiều người đã bị tra tấn vì đức tin của họ và thậm chí bị giết để lấy nội tạng. Giang Trạch Dân chịu trách nhiệm trực tiếp trong việc phát động và tiến hành cuộc bức hại tàn bạo này.
Dưới sự chỉ đạo cá nhân của Giang Trạch Dân, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thành lập một cơ quan an ninh đứng ngoài vòng pháp luật, Phòng 610. Phòng 610 là một trong những công cụ chính thực hiện những chỉ thị của Giang Trạch Dân thực thi cuộc bức hại chống lại những học viên Pháp Luân Công: hủy hoại thanh danh, vắt kiệt tài chính và hủy hoại thân thể.
Luật pháp Trung Quốc cho phép người dân là nguyên đơn trong các vụ kiện hình sự và hiện tại nhiều học viên đang thực hiện quyền đệ đơn kiện hình sự truy tố kẻ cựu độc tài này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/6/29/311614.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/7/3/151376.html
Đăng ngày 18-08-2015; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.