Bài viết của Tiểu Mai, một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-05-2015] Có những thay đổi lớn và thú vị trong nhà sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đây là là những gì đã diễn ra.
Mẹ kết hôn với cha tôi và trở thành mẹ kế của hai cô bé, cô chị sáu tuổi, cô em mới hai tuổi.
Vào thời điểm đó, gia đình của cha rất nghèo, nên nhiều người đều không nghĩ rằng mẹ tôi sẽ có thể chịu được gian khổ.
Nhưng mẹ tôi luôn luôn tử tế và nhẫn nhịn, bà đối xử với con riêng như con mình, ngay cả sau khi tôi sinh ra.
Tôi không bao giờ có quần áo mới khi còn nhỏ. Tôi mặc quần áo cũ thải ra của hai chị.
Mẹ cũng đảm bảo rằng tất cả chúng tôi được chia phần như nhau. Nhiều lúc không đủ đồ ăn cho cả nhà, mẹ luôn để chúng tôi ăn no trước khi ăn nốt những đồ ăn còn sót lại.
Cha là một người đàn ông tầm thường. Thay vì biết ơn người vợ đã chăm sóc gia đình và các con, ông thường nổi giận với mẹ. Thỉnh thoảng ông mất kiểm soát tới mức đánh mẹ.
Tồi tệ hơn cả là khi cha uống chút rượu.Ông sẽ đập bát đĩa thậm chí cả tivi.
Chị em tôi rất sợ cha.
Theo lệ thường, hai chị tôi phải xa nhà, đầu tiên là chị cả rồi đến chị thứ hai, khi họ bắt đầu học trung học. Sau đó, còn lại hai mẹ con tôi phải chịu đựng tính khí bất thường của cha.
Một lần, cha bắt đầu đánh mẹ vì những chuyện nhỏ nhặt và đuổi chúng tôi ra khỏi nhà. Trời đang mưa, vì vậy hai mẹ con tôi đã trú dưới một cái lán.
Tôi hỏi mẹ: “Chúng ta phải chịu đựng sự ngược đãi của ông ấy bao lâu nữa mẹ?”
Mẹ ôm chặt lấy tôi rồi cả hai cùng khóc.
Sau ngày hôm đó, tôi rất ghét cha mình. Tôi đã ôm hận lớn đối với cha. Tôi thề rằng mình sẽ học tập chăm chỉ tới một ngày tôi có thể tìm được một công việc tốt và đưa mẹ đi cùng với mình và rời khỏi cái nơi khủng khiếp mà chúng tôi gọi là nhà!
Tôi biết mẹ đã phải chịu cay đắng hơn tôi và các chị. Tôi nhớ trước đây mẹ đã muốn bỏ cha, nhưng chị em tôi đã níu lấy quần áo mẹ, cầu xin mẹ đừng đi. Vì vậy, mẹ đã ở lại và chịu đựng năm này qua năm khác.
Khi chị cả của tôi trở về nhà sau khi ra trường và nhận ra rằng cha tiếp tục ngược đãi mẹ, chị cố gắng thuyết phục mẹ ly dị cha.
Mẹ đã khóc và nói: “Nếu mẹ ly dị cha con và bỏ đi, ba con sẽ làm gì?”
Chị tôi vội trả lời: “Tất nhiên là chúng con sẽ bỏ đi cùng với mẹ!”
Mẹ thở dài, “Khi đó, con sẽ không có cha. Nếu mẹ ở lại, ít nhất con có cả cha lẫn mẹ. Nếu mẹ bỏ đi, gia đình ta sẽ tan vỡ!”
Chị tôi khóc, không thể nói nên lời, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ tiếng khóc thảm thiết gọi “Mẹ!” của chị.
Mẹ là một người tốt như vậy. Mọi người đều nói “Nhân nào quả ấy.” Tôi không thể hiểu tại sao cuộc sống của mẹ lại cay đắng đến vậy.
Mẹ thường đẫm lệ. Mẹ đã dần dần từ một người lạc quan, vui vẻ, hay cười thành một người đã lầm lì, khép mình và ít nói. Mới 30 tuổi, nhưng tóc mẹ đã bạc!
Năm 1997, tôi vào trung học. Tôi đã được tự do, nhưng không cảm thấy thoải mái trong tâm. Thực ra, cuối cùng tôi đã rời khỏi nhà, nhưng mẹ vẫn còn ở nơi địa ngục mà không ai ở đó để bảo vệ và an ủi mẹ.
Tâm tôi tái hiện lại hình ảnh cha la mắng và đánh mẹ, ném chậu và chảo vào người mẹ. Nhưng khi gọi điện về nhà, mẹ luôn nói rằng mọi chuyện đều ổn để tôi không phải lo lắng. Làm sao tôi có thể tôi không lo đây?!
Một thay đổi lớn
Tôi nhớ một ngày cuối tuần khi trở về nhà với tâm trạng lo lắng như thường lệ, vội vã tìm mẹ, nhưng lại sợ gặp cha.
Tôi mở cửa và bước vào. Mẹ rất vui khi nhìn thấy tôi. Tôi cảm thấy một sự tĩnh lặng ở mẹ và trong ngôi nhà. Tôi nhìn xung quanh. Dường như không có bất kỳ dấu hiệu của bạo lực nào mà tôi thường có thể nhận thấy trong quá khứ.
Từ đó về sau, mỗi lần về nhà, tôi nhận thấy những thay đổi ở mẹ. Tiếng cười đã trở lại. Nụ cười của mẹ một lần nữa xuất phát từ trong tâm. Dường như mẹ tràn đầy năng lượng và không phải mang theo chút gánh nặng nào.
Cuối cùng tôi hỏi: “Có phải cha vẫn đánh mẹ không?”
Mẹ tươi cười trả lời: “Ồ, cha của con đã thay đổi. Tính cha con đã tốt lên rất nhiều. Cha con đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cha nói với mẹ rằng Pháp Luân Đại Pháp rất tuyệt vời. Ông ấy bảo mẹ cũng nên tu luyện.”
Tôi sửng sốt. Làm sao một người có thể gào thét và đánh đập bất cứ lúc nào lại thay đổi đột ngột đến thế?
Nhưng những thay đổi của mẹ là thật. Nụ cười của mẹ rất chân thành.
Dưới ảnh hưởng và thuyết phục của cha, mẹ đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ đọc một cuốn sách ở nhà. Mẹ chỉ đi học hai năm tiểu học và đã hoàn toàn không thích đọc bất kỳ cuốn sách nào.
Tôi tò mò hỏi mẹ: “Mẹ đang đọc sách gì vậy ạ?”
Mẹ bảo tôi hãy tự xem cuốn sách. Đó là cuốn “Chuyển Pháp Luân”.
Tôi lờ mờ nhớ lại khi tới thăm bà ngoại vào kỳ nghỉ hè, bà đã nói với tôi về chính cuốn sách này. Bà nói với tôi cuốn sách nói về tu luyện và bảo tôi mang nó về nhà để cha đọc.
Vào thời điểm đó, tôi chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi học thuyết vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã từ chối. Tôi nói với bà rằng cha sẽ không quan tâm.
Cuối cùng cha tôi cũng có được cuốn sách. Dường như ông ấy thực sự có tiền duyên với Pháp Luân Đại Pháp.
Khi thấy mẹ trân quý cầm cuốn “Chuyển Pháp Luân” như vậy, tôi tự nhủ: “Cuốn sách này thực sự rất tuyệt vời. Nó có thể cải biến cả tâm và trí huệ của người xung quanh! Cha đọc sách và tính khí nóng nảy biến mất, ông không còn đánh đập hoặc làm tổn thương mẹ nữa. Mẹ đọc sách vì cha đã thay đổi, và bây giờ mẹ lạc quan và vui vẻ mỗi ngày. ”
Cuối cùng tâm của tôi rất thoải mái. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình thực sự là như thế nào. Những đám mây đen đã qua đi. Những cuộc ấu đả đã đi vào dĩ vãng, thay vào đó là những niềm vui và tiếng cười.
Một lần sau khi ăn tối, chúng tôi ra ngoài đi dạo cùng nhau. Cha mẹ nắm tay tôi. Tôi đã hạnh phúc đến mức muốn khóc. Đó là cảnh chỉ xuất hiện trong giấc mơ của tôi! Bây giờ giấc mơ đã trở thành hiện thực!
Đến rất lâu sau đó tôi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu đọc đi đọc lại cuốn “Chuyển Pháp Luân”, cuối cùng tôi đã ngộ ra những gì Sư Phụ giảng: “…là một người luyện công thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’.” (Chuyển Pháp Luân) Đó là lý do tại sao cha có thể thay đổi. Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta phải nghĩ đến người khác trước.
“Chuyển Pháp Luân” dạy chúng tôi làm thế nào để trở thành người tốt! Cha và mẹ tôi đọc cuốn sách và thay đổi rất nhiều theo chiều hướng tốt hơn. Bây giờ họ cho tôi một ngôi nhà thực sự ấm áp và hạnh phúc!
Cuộc bức hại bắt đầu
Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, những thay đổi mạnh mẽ bủa vây lấy chúng tôi. Giang Trạch Dân và bè lũ của ông ta, vì đố kỵ, đã phát động bức hại tàn bạo Pháp Luân Đại Pháp.
Mẹ đã rất bối rối: “Có chuyện gì với chính phủ vậy? Tại sao nó cấm một môn tu luyện tốt như vậy?”
Không có nhóm học Pháp và một nơi để luyện công, cha bỏ đi tham gia vào môn phái khác và cuối cùng quay lưng lại với Đại Pháp.
Có một khoảng trống trong tâm mẹ, và mẹ không biết phải làm gì.
Năm 2001, thế giới sửng sốt trước vụ việc phát sóng liên tục về “Vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn” và những lời dối trá độc ác bịa đặt của ĐCSTQ. Có thể cảm nhận được một cách sâu sắc về một sự phá hoại trên toàn quốc.
Chị em tôi lo lắng cho mẹ. Chúng tôi sợ mẹ sẽ tham gia vào vụ tự thiêu, vì vậy chúng tôi đã dõi theo nhất cử nhất động của mẹ như lũ diều hâu.
Khi tôi viết về điều này, tôi vẫn còn bị sốc bởi sự nham hiểm không thể tin được của ĐCSTQ, rằng nó có khả năng làm một việc đê tiện để lừa gạt người dân của đất nước mình và nhân dân trên toàn thế giới và bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp! Vì vậy, nhiều người tin vào những lời dối trá của nó và đã bị đầu độc. Làm thế nào một chính phủ có thể sử dụng những thủ đoạn tà ác như vậy để kích động người tốt thù hận và quay lưng lại với nhau?!
Chị em tôi đã cố gắng thuyết phục mẹ: “Mẹ hãy ở nhà tu luyện nếu mẹ muốn, nhưng xin mẹ đừng tới Bắc Kinh thỉnh nguyện hay tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn!”
Mẹ nói với chúng tôi: “Những người chân tu sẽ không bao giờ làm điều đó. Sư phụ cấm chúng ta sát sinh. Làm sao Ngài có thể khích lệ mọi người tự sát được?”
Chúng tôi phải mất một thời gian dài và quan sát cẩn thận để thuyết phục bản thân mình rằng mẹ vẫn bình thường và lý trí trong mọi tình huống cho đến khi chúng tôi cảm thấy yên tâm.
ĐCSTQ thật nham hiểm. Để làm mất uy tín và loại bỏ một nhóm người tốt, nó đầu độc toàn bộ người dân trong cả nước. Hầu hết mọi người đều như chúng tôi, ngây thơ và cả tin, hoàn toàn tin vào chính phủ. Điều đó đáng báo động và đau buồn.
Mặc dù mất môi trường học Pháp nhóm và luyện công chung, nhưng mẹ đã không từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Bà muốn chúng tôi nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta trở thành người tốt.
Kiên định tu luyện
Mẹ sống theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp: Chân-Thiện-Nhẫn. Mẹ có tâm từ bi bao la và làm mọi việc vì người khác.
Mẹ chồng của chị cả không muốn dính líu đến việc chăm sóc cháu. Bố chồng chị thứ hai của tôi rất nóng tính và không có khả năng trông nom các cháu. Vì vậy, mẹ đảm nhiệm chăm sóc tất cả các cháu.
Mười năm trôi qua. Mẹ chăm các cháu lớn lên mà không một lời phàn nàn với sự kiên nhẫn, bao dung, và thấu hiểu vô hạn.
Mẹ trông các cháu, giặt quần áo, nấu ăn hàng ngày, và làm đủ mọi việc lớn nhỏ trong gia đình. Cha tôi, anh chị em, chồng tôi, và tôi có thể làm nhiều việc khác mà không cần lo lắng, tất cả nhờ có mẹ, một người khỏe mạnh, chăm chỉ, và tinh tường.
Khi vợ chồng các chị tôi khen ngợi và cảm ơn mẹ, mẹ luôn nói rằng vì mẹ là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đã ban cho mẹ cho sức khỏe tốt.
Tôi thường nghĩ đến việc trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ hay gắt gỏng và bất mãn. Nhưng bây giờ bà hiếm khi than phiền. Thỉnh thoảng, khi bà bất đồng với cha hoặc các cháu, bà luôn hướng nội và cố gắng tìm ra sai sót của mình.
Quan trọng hơn, khi tôi thấy và nghe rằng người khác vội vã về để mua thuốc cho cha mẹ hoặc đưa họ đến bệnh viện, chăm sóc cha mẹ ốm đau, tôi luôn cảm thấy vô cùng may mắn, bởi hơn mười năm kể từ khi mẹ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ đã không phải đến bệnh viện hoặc dùng bất kỳ loại thuốc nào.
Nếu các học viên khác nói rằng họ không cần phải dùng thuốc vì không có bệnh, tôi hẳn đã không tin. Sau khi chứng kiến những gì đã xảy ra với mẹ, tôi phải thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp quả thật rất thần kỳ!
Gia đình chúng tôi tránh được tai họa
Mẹ nói với chúng tôi: “Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, Phật Pháp chân chính. Nếu các con tin rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo và ủng hộ mẹ tu luyện, các con sẽ được hưởng lợi và nhận được phúc báo lớn. ”
Tôi không quan tâm nhiều đến những gì mẹ nói, nhưng có những việc xảy ra đã cho tôi được chứng kiến Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời đến thế nào.
Một lần chị tôi lái xe đưa chúng tôi đi đến một số nơi. Ở một khúc cua, chị bị mất kiểm soát. Thực tế xe chỉ còn đi bằng một bánh và ba bánh kia không chạm đất. Nhưng chiếc xe không bị lật. Chiếc xe tự lấy lại được thăng bằng. Mẹ đang ngồi ở ghế hành khách đã hợp thập cầu Sư phụ cho chúng tôi được an toàn và cảm tạ Sư phụ vì đã cứu chúng tôi.
Sau khi hoàn hồn, tôi hỏi chị về những gì đã xảy ra.
Chị ấy nói: “Khi chị đang ở một góc cua, đột nhiên, đầu chị chỉ trở nên trống rỗng.”
Mẹ nói: “Chiếc xe đã đi quá nhanh. Thật là lạ nó không bị lật. Đó là Sư phụ đã bảo hộ chúng ta! ”
Một lần khác, con gái của tôi đang chơi trên giường và vô tình va đầu vào cửa sổ. Lông mày của cháu bị trầy sước, và nó khóc vì đau.
Mẹ vội nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư phụ, xin Ngài cứu cháu con!”
Bà bảo con gái tôi niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư phụ, xin Ngài cứu con!” Con gái tôi nói những lời này trong khi đang khóc, nhưng sau đó cháu dừng lại và nói rằng không bị đau nữa.
Chúng tôi đã đưa cháu đến bệnh viện khâu bốn mũi. Cháu không khóc, và vết rách của cháu lành lại qua một đêm.
Mẹ bảo tôi cảm tạ Sư phụ! Từ trong tâm mình tôi chân thành cảm tạ Sư phụ!
Còn rất nhiều câu chuyện tôi có thể kể. Tôi chỉ muốn cảm ơn không ngừng. Tôi muốn gửi lời cảm tạ tới Đại Pháp! Tôi muốn cảm tạ Sư phụ! Tôi muốn cảm tạ Sư phụ đã ban cho chúng tôi Đại Pháp để chúng tôi có thể học mà trở thành người tốt và tốt hơn nữa, và tiếp tục đề cao!
Pháp Luân Đại Pháp thật từ bi đối với tất cả chúng sinh. Nếu chúng ta thực sự tin rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn là hảo! “Tất cả chúng ta sẽ mãi mãi được đắm mình trong Phật quang màu nhiệm của Đại Pháp.”
Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/5/17/309422.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/26/150756.html
Đăng ngày 21-06-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.