Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-04-2015] Tôi bị các quan chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt giữ và cầm tù chỉ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tháng 08 năm 2010, tôi được thả ra.

Sau đó tôi học Pháp một thời gian và bắt đầu khuyên mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tuy nhiên, tôi đã không làm tốt vì cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện với mọi người.

Một học viên khác đã phối hợp với tôi để khuyên mọi người làm “tam thoái” (thoái Đảng, thoái Đoàn, thoái Đội). Anh ấy làm rất tốt, rất tự nhiên và có thể dễ dàng nói chuyện với bất kỳ người nào.

Anh ấy giảng cho mọi người nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, giúp họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Bất cứ ai nói chuyện với anh đều đồng ý thoái.

Ngầm đố kị

Tôi tiếp tục nói chuyện với mọi người theo cách mà mình thường làm. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là rất tốt và đã chữa lành bệnh của tôi. Tôi cũng bảo họ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” và giải thích rằng làm như vậy có thể giúp họ trở nên khỏe mạnh. Tôi cũng khuyên mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Đôi khi, có người đã hỏi những câu hỏi khiến tôi rất khó trả lời. Tôi hoảng sợ khi không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng và hợp lý.

Tôi đọc các tài liệu giảng chân tướng và Cửu bình, nhưng tôi vẫn không làm tốt được việc này. Đồng tu của tôi luôn làm rất tốt và rất thành công trong việc thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Khả năng nói rõ ràng và chính xác của anh mang lại hiệu quả khá tốt.

Tôi bắt đầu tật đố với anh. Anh ấy cảm nhận được điều đó và đã từ bi chỉ ra cho tôi.

Có một lần, anh ra hiệu cho tôi để nói chuyện với một phụ nữ. Tôi nghĩ: “Chẳng phải anh ấy nói rất tốt sao, sao anh không nói?” Vì vậy tôi không nói gì và để vụt mất cơ hội. Tâm tật đố của tôi giống như Sư phụ đã giảng:

“…những việc ấy anh làm đi; anh làm được tốt, còn chúng tôi không được.” (Bài giảng thứ bảyChuyển Pháp Luân)

Tôi về nhà và thậm chí không dám nhìn ảnh Sư phụ. Tôi biết rằng tâm tật đố đã chiến thắng mình. Khi tôi vô tình liếc nhìn Sư phụ, Ngài nhìn tôi vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt rất nghiêm.

May mắn thay, Đại Pháp có những huyền năng mạnh mẽ để loại bỏ những suy nghĩ xấu đó. Bằng cách học Pháp nhiều hơn, tôi đã thanh trừ được tâm tranh đấu của mình và việc nói chuyện với người khác cũng trở nên tốt hơn.

Loại bỏ tâm tật đố

Sư phụ đã giảng:

“Cá nhân này nhất định một ngày nào đó có thể viên mãn, như thế các tâm chấp trước còn lại cứ từ từ xả bỏ là được rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền đông Mỹ quốc) (Tạm dịch)

Đồng tu của tôi đã làm rất tốt việc khuyên người dân thoái ĐCSTQ và dần dần tâm tự mãn của anh ấy đã bộc lộ. Thậm chí anh còn nhận xét rằng mình là học viên khuyên tam thoái tốt nhất trong vùng của chúng tôi. Tôi nói rằng anh đang có chấp trước tự mãn và hiển thị. Anh trả lời với sự kiên quyết: “Không, tôi không có.” Tôi suýt bật cười trước câu trả lời của anh ấy.

Có một lần, anh đã đề cập với tôi về một học viên tu luyện không tốt. Tôi chia sẻ với anh rằng anh nên nói trực tiếp với người đó. Anh khó chịu và giận giữ biện minh cho mình.

Một lần khác, khi không thể thuyết phục người nào đó thoái Đảng, anh bắt đầu tranh luận với người kia. Thậm chí anh còn lại gần để gây lộn.

Tôi đã bị sốc khi thấy anh ấy hành xử như vậy nên tôi dần trở nên coi thường anh. Tôi biết rằng coi thường người khác cũng là biểu hiện của tâm tật đố. Vì vậy, một lần nữa tôi đã không thể loại bỏ những quan niệm người thường dơ bẩn, để giúp anh ấy nhận ra.

Tôi tránh tranh cãi với anh và chỉ đứng bên cạnh. Anh ấy bắt đầu gặp nhiều rắc rối khi khuyên mọi người thoái Đảng. Cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở để chia rẽ chúng tôi và chúng tôi đã dừng việc phối hợp cùng nhau.

Sư phụ đã giảng:

“Kỳ thực họ có rất nhiều, rất nhiều tâm đã tu bỏ đi rồi, họ so với người thường không biết là đã tốt hơn bao nhiêu rồi, chỉ có những tâm mà họ chưa bỏ đi mới có thể biểu hiện ra thôi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền đông Mỹ quốc) (Tạm dịch)

Tôi quay lại giảng chân tướng một mình và số người mà tôi giúp thoái Đảng ít hơn rất nhiều. Tôi bắt đầu nhìn vào những thiếu sót của những người khác, điều đó phản ánh tình trạng tu luyện không tốt của tôi. Tôi không những không bỏ đi tâm tật đố mà còn làm những việc mà đệ tử Đại Pháp không nên làm. Tôi vẫn cảm thấy buồn vì điều đó.

Một năm sau, Sư phụ lại một lần nữa an bài học viên đó đến làm cùng tôi. Bất chấp mọi thời tiết, anh ấy đều đến rủ tôi để cùng đi giảng chân tướng cho người dân. Hầu hết các buổi sáng, chúng tôi có thể thuyết phục từ 70 đến 80 người tam thoái và buổi chiều chúng tôi giúp 90 đến 100 người thoái, nhiều gấp đôi trước đó. Chúng tôi cũng tặng cả đĩa DVD Thần Vận và các tài liệu khác.

Anh đã đề cao rất nhiều. Anh ngày càng thể hiện rõ sự từ bi và trí huệ khi nói chuyện với mọi người. Dù nghe thấy bất kể điều gì, anh chỉ mỉm cười và bỏ đi những thứ xấu. Tôi rất cảm kích trước sự an bài của Sư phụ và vô cùng trân quý cơ hội này.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/4/3/-307007.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/30/149938.html

Đăng ngày 27-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share