Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-03-2015] Vào những năm 1990, tôi đã đến cái tuổi tứ tuần, và đó là thời điểm tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Trong những tranh đấu vì danh, lợi, tình và các mục đích cá nhân, tôi bị thương tổn cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi bị ung thư miệng, xơ cứng động mạch não, bị mất cảm giác ở xương hông phải, và bị viêm da dị ứng, căng cơ bắp vùng lưng.
Khi còn trẻ tôi cũng khá ưa nhìn, nhưng giờ đây nhìn tôi già hơn rất nhiều so với tuổi thực của mình. Tôi bị rụng rất nhiều tóc, các nếp nhăn xuất hiện trên khắp khuôn mặt, và răng cửa của tôi thì khấp khểnh. Thậm chí thị lực của tôi cũng bị suy giảm; tôi đã phải đeo kính khi đọc chữ.
Gặp được Pháp Luân Đại Pháp, hy vọng trở lại
Mới có 40 tuổi mà tôi trông giống như một bà lão, mẹ chồng tôi không ngừng quát tháo: “Cô nhìn bản thân mình đi. Trông cô thật quá xấu xí!” Bố mẹ chồng của tôi cũng đánh đập và chửi rủa tôi. Họ thậm chí còn xúi giục chồng tôi nộp đơn ly dị, bởi vậy tôi cảm thấy mình cần phải kiên cường để cứu vãn cuộc hôn nhân này. Tôi thà chết chứ không chịu ly dị.
Tôi vẫn nhớ mùa xuân năm 1997, một đồng nghiệp của tôi đã đặt cuốn sách trên bàn làm việc của tôi – cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Ngay lập tức tôi cầm cuốn sách lên và nhìn thấy hình ảnh Sư phụ với nét mặt từ bi. Tôi đã hỏi đồng nghiệp cho tôi mượn cuốn sách này vài hôm. Khi tôi trả lại sách cho cô ấy, tôi đã hỏi cố ấy có thể cho tôi giữ cuốn sách được không. Cô ấy nói với tôi rằng cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” là Đại Pháp của Phật gia do Sư phụ Lý Hồng Chí truyền dạy.
Sau đó tôi có một giấc mơ: Một người đàn ông cao lớn quay lưng lại phía tôi và nói: “Con sẽ chết khi nhà của con sửa chữa xong. Hãy mau mau đọc cuốn sách ‘Chuyển Pháp Luân’ đi!” Khi tôi tỉnh giấc, câu nói này cứ hiện lên trong tâm trí tôi, nhưng tôi không hiểu câu nói đó có ý gì.
Không bao lâu sau, quả nhiên ngôi nhà của tôi cần tu sửa. Bởi tôi đã mất cảm giác bên hông và chân phải, nên tôi chỉ có thể lê người khi di chuyển. Tôi đã bị liệt, nhưng tôi vẫn phải tất bật lo sửa nhà.
Tại thời điểm đó, các đồng nghiệp của tôi nói với tôi rằng chồng tôi ngoại tình. Tinh thần của tôi hoàn toàn suy sụp. Mặc dù trước kia chúng tôi hay cãi vã, nhưng tôi biết chồng tôi vẫn luôn luôn quan tâm đến tôi. Nhưng niềm tin đó giờ đây đã bị tan vỡ – tôi không thể tiếp tục dối mình được nữa. Tôi không cãi nhau, cũng chẳng tranh luận. Tôi chỉ im lặng nhìn đứa con gái nhỏ của tôi và khóc.
Một quyết định thay đổi bản thân
Tôi chán nản và thực sự không muốn tiếp tục sống nữa. Đột nhiên tôi hiểu ra rằng một khi nhà của tôi tu sửa xong, thì cái chết sẽ đến với tôi. Chỉ có Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu mạng tôi. Tôi cần nhanh chóng đọc “Chuyển Pháp Luân”.
Tôi nhốt mình trong một căn phòng và không gì có thể làm tôi bận tâm. Tôi không ngồi mà chỉ đứng ở góc phòng để đọc “Chuyển Pháp Luân”. Tôi đọc sách từ sáng sớm cho tới đêm khuya. Tôi đọc cuốn sách hết lần này đến lần khác. Và kỳ diệu thay, mọi hận thù và cay đắng trong tôi đều không còn nữa.
Tôi hiểu rằng sinh mệnh con người đến thế giới này là để chịu khổ tiêu nghiệp. Do đó tôi có thể dùng thiện mà đối đãi với thân nhân, thấy cảm kích họ và thực tâm khoan dung với họ. Khi tôi tiếp tục đọc sách, tôi thấy tâm mình trống rỗng và mọi đau đớn trên thân thể đều biến mất. Tôi hiểu rằng Sư phụ Lý đang giúp tôi tịnh hóa thân thể. Không bao lâu sau, với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã có thể tìm đến điểm luyện công ở khu vực.
Một tuần sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nơi làm việc của tôi tiến hành kiểm tra sức khỏe. Bác sỹ nói với tôi: “Ồ, các triệu chứng đông cứng động mạch não của chị đã biến mất. Kết quả cho thấy não chị vô cùng khỏe mạnh.” Cô ấy hỏi tôi: “Chị đã uống thần dược nào vậy?” Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã phục hồi nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi dành mọi thời gian rảnh rỗi để đọc “Chuyển Pháp Luân”. Tôi cung kính và đặt tâm vào đọc sách, bởi vậy mỗi từng câu chữ đều khiến tôi thấy dễ chịu. Ngay cả chồng tôi, một bác sỹ trưởng, cũng vô cùng kinh ngạc. Anh ấy biết rằng tôi đã phải chịu đựng nhiều căn bệnh nan y, và cũng chứng kiến uy lực của Đại Pháp. Anh ấy đã sống cùng tôi qua những năm sóng gió nhất của đời tôi và đã trở thành một người chồng tốt. Anh ấy hoàn toàn ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp.
Mọi người quanh tôi đều rất hiếu kỳ, hỏi tôi vì đâu mà mọi nếp nhăn trên mặt tôi đều biến mất. Tôi quyết định bỏ kính khi đọc sách và xin Sư phụ gia trì cho tôi. Không bao lâu sau, tôi đã có thể đọc sách mà không cần đeo kính.
Tôi được trải nghiệm rất nhiều thần tích. Ngay cả hàm răng khấp khểnh của tôi cũng được điều chỉnh lại. Những cái ngắn đã mọc dài ra, và chúng tự động phát triển lên để có chiều cao đồng đều. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang ngày càng trẻ hơn, thậm chí không cần đến cách phương pháp chăm sóc sức khỏe truyền thống. Năm nay tôi đã 67 tuổi, nhưng trạng thái của tôi tốt hơn rất nhiều so với tôi của tuổi 45. Tôi cảm thấy mình trẻ lại.
Tôi đọc các bài giảng của Đại Pháp mà không hề truy cầu. Chính Sư phụ và Đại Pháp đã cứu độ tôi và ban cho tôi một cuộc sống mới.
Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/3/24/306619.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/15/149733.html
Đăng ngày 21-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.