Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 28-11-2014] Vài ngày trước, một đồng tu đã gọi điện cho tôi. Cô ấy đã khóc trong khi nói chuyện với tôi. Cô ấy đã bị phù nề một thời gian. Nhiều đồng tu biết chuyện đã an ủi cô ấy, chia sẻ kinh nghiệm, và giúp cô ấy tìm chấp trước của mình. Họ khuyên cô ấy hãy phủ nhận bức hại nghiệp bệnh. Cô ấy nói rằng, cô ấy không tìm ra bất kỳ tâm trước nào mà cô ấy cần loại bỏ nó đi cả. Phù nề càng ngày càng trở nên trầm trọng hơn. Cô ấy cảm giác như bụng mình sắp nổ tung.

Tôi không biết tình huống cụ thể của cô ấy, nhưng tôi biết rằng khi chúng ta ở trong ma nạn thì học Pháp là rất quan trọng. Nếu bản thân chúng ta [thực sự] không thể giải quyết tình huống, thì chúng ta cũng có thể cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Tôi đã học đại học chuyên ngành y và làm việc ở khoa nội của một bệnh viện sau khi tốt nghiệp. Tôi đã từ chối từ bỏ niềm tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, và do đó tôi đã bị cách chức xuống làm việc trong khoa vật lý trị liệu. Các đồng nghiệp của tôi biết rằng lượng bạch cầu của tôi bị giảm đi đáng kể khi tôi làm việc ở bộ phận X – quang trước đây. Tôi nghĩ rằng viện trưởng điều tôi tới đây hoàn toàn là muốn ép tôi phải từ bỏ tu luyện.

Máy móc trong bộ phận X – quang đều đã rất cũ và lạc hậu, do đó, chúng phát ra một lượng bức xạ rất lớn. Công việc của tôi là trong nom bệnh nhân và bật hoặc tắt các máy đó. Nhân viên làm việc thiếu sự phòng hộ cơ bản từ tia bức xạ. Mặc dù vậy, tôi lại thấy rằng đây là một nơi rất thích hợp để tôi giảng chân tướng với bệnh nhân về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi thường rất mệt mỏi khi làm việc ở đó. Toàn thân tôi như sưng phù lên, và khi tôi trở về nhà sau giờ làm, tôi thường lên giường đi ngủ ngay lập tức. Sau khi nghỉ ngơi một lát, tôi dậy và luyện các bài động công. Vào buổi sáng hôm sau tôi mới luyện tĩnh công.

Đôi lúc cổ họng của tôi rất khó chịu do bức xạ và tôi thường đọc to “Chuyển Pháp Luân”. Sau đó tôi cảm thấy tốt hơn và giọng nói của tôi trong hơn và dịu dàng hơn. Theo cách này cơ thể tôi không bị đột quỵ.

Tôi đã gần 30 tuổi, nhưng nhìn tôi có vẻ như cùng lắm mới chỉ 21 tuổi. Da của tôi rất mềm mại và hai má hồng hào. Một số người nghĩ rằng tôi vẫn còn là một thiếu niên. Ngay cả giọng nói của tôi khi nghe qua điện thoại giống như giọng của một đứa trẻ. Tôi thường nói với người khác rằng diện mạo và giọng nói của tôi trẻ như vậy là bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện thượng thừa tính mệnh song tu.

Một đồng tu đã chia sẻ rằng không thể sự việc gì chúng tôi cũng đều cầu Sư phụ giúp đỡ. Đó là [biểu hiện của] tâm ỷ lại. Một học viên khác cũng nghiêm túc chỉ ra tâm chấp trước này của tôi. Tôi cũng nhận ra rằng tâm chấp trước này của tôi không hề nhỏ, và tôi quyết định phải trừ bỏ nó.

Một lần khi tôi đến kỳ kinh nguyệt, và sau đó nó không ngừng lại. Theo lý luận y học của người thường, thì đó là do một lượng lớn tiểu cầu của tôi và các nhân tố đông máu đã bị bức xạ làm tổn thương.

Lúc đó tôi không cầu xin Sư phụ giúp đỡ như trước nữa; thay vào đó tôi đã âm thầm chịu đựng. Tôi đi đến cơ quan và luyện công và học Pháp như bình thường. Thời gian đó Sư phụ chưa giảng về việc phát chính niệm.

Đến ngày thứ chín, mặt tôi nhợt nhạt và chỉ khi luyện công và học Pháp thì tinh thần của tôi mới khởi sắc.

Đến ngày thứ mười hai, tôi gặp khó khăn khi đi lại và chân tôi chỉ có thể đứng vững được khi luyện công. Tôi thậm chí đã phải nằm trên giường để học Pháp. Tôi nhìn ảnh Sư phụ và nghĩ rằng không biết tôi có thể cầu xin Sư phụ giúp đỡ được không. Tôi không chắc rằng liệu đó có phải là tâm chấp trước của tôi không.

Sư phụ đã từ bi mỉm cười với tôi. Tôi nhận ra rằng đương nhiên là tôi có thể cầu Sư phụ giúp đỡ. Tôi là đệ tử của Ngài. Hiện tại [sinh mệnh của tôi] đang gặp nguy hiểm trong ma nạn, tôi đương nhiên có thể cầu Sư phụ giúp đỡ. Đây không phải là tâm ỷ lại. Bởi vì nhục thân của tôi và bộ phận chưa tu xong của tôi đã không thể chống lại được những can nhiễu [của tà ác] từ các không gian khác. Sư phụ toàn năng của chúng ta đang kiểm soát mọi việc ở mức vĩ mô trong vũ trụ này. Kinh nguyệt của tôi đã ngừng lại sau khi tôi nhận thức ra vấn đề này.

Sau đó tôi nhớ đến những ngày đầu khi Sư phụ thuyết giảng, Ngài đã nói với chúng tôi hãy gọi tên Ngài nếu chúng tôi gặp phải can nhiễu của ma. Chúng tôi đều niệm: “Sư phụ giúp con,” “Sư phụ cứu con” hoặc “xin Sư phụ gia trì cho con.” Đôi khi, vào ban đêm, tôi nhìn thấy những cảnh tượng ghê rợn trong nhà mình. Tôi thường mở sách “Chuyển Pháp Luân”, nhìn ảnh Sư phụ và sau đó nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Vấn đề kinh nguyệt của tôi đã can nhiễu nghiêm trọng đến việc tôi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Khi tôi cầu Sư phụ giúp đỡ, tôi thực sự đã chọn đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi, không đi theo con đường mà cựu thế lực an bài nhằm đẩy tôi [vào tử địa] mất đi nhục thân.

Các bài viết trên Minh Huệ đã đề cập đến việc trong khi đang bị bức hại, các học viên hô lớn “Sư phụ”, thì ngay lập tức những kẻ hung ác kia sẻ dừng những hành động tà ác của chúng lại. Pháp thân của Sư phụ luôn trông nom chúng ta. Khi chúng ta không thể giải quyết sự việc, thì Sư phụ sẽ giúp chúng ta nếu chúng ta minh xác cầu Sư phụ giúp đỡ.

Nếu niệm đầu của chúng ta hoàn toàn là niệm đầu của người thường, thì ngay cả khi chúng ta đã làm tốt mọi việc với sự thiện lương và không có tâm lo sợ, thì bất quá chúng ta cũng vẫn là những người tu luyện học Pháp chưa sâu. Sư phụ đã giảng trong Pháp rằng một trong những lý do mà cựu thế lực gây trở ngại khi Ngài giúp đỡ chúng ta là khi ở trong ma nạn các học viên quên mất rằng mình là đệ tử Đại Pháp. Chúng ta không bao giờ được quên chúng ta là ai, hoặc tại sao chúng ta lại ở đây.

Trên đây chỉ là thể ngộ cá nhân của tôi. Xin hãy chỉ ra những điều không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/28/300851.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/10/147235.html

Đăng ngày 03-01-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share