Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 22-06-2013] Sau dịp Tết Nguyên Đán năm 2010, tôi đến chúc Tết gia đình một đồng tu tên là Khám. Cả hai vợ chồng bà đều ở nhà, thế nên chúng tôi đã ngồi lại để tâm sự. Bà Khám kể cho tôi nghe việc chồng bà đã lảng tránh bà như thế nào. Bà lại giải thích cặn kẽ hơn việc chồng bà không nói chuyện với bà ấy mà suốt ngày chỉ say khướt.

Chồng bà Khám tỏ vẻ mừng rỡ khi thấy tôi tới chơi. Ông ấy muốn “mách” tôi là vợ ông không còn tập Pháp Luân Công nữa. Ông giải thích: “Mọi may mắn đến với gia đình chúng tôi đều là nhờ Đại Pháp, bây giờ khi bà ấy không tu luyện nữa, chúng tôi sẽ ra sao? Tôi đang lo lắng về công việc, làm sao tôi không giận được.”

Chồng của bà Khám cứ nói không thôi. Ông ấy nói vợ ông vốn ốm yếu và mắc nhiều bệnh như rối loạn thần kinh, chóng mặt, đau cột sống lưng, hen suyễn. Đã có những lần bà ấy không dậy được và không tự chăm sóc cho mình được mà cần người nhà chăm sóc. Chồng bà Khám thậm chí đã phải vừa trông con gái vừa nấu cơm.

Ông ấy tiếp tục kể là ngày trước vợ ông ấy rất đẹp và khá lạnh lùng với ông trước khi bắt đầu tu luyện. “Tôi không xứng với bà ấy, vì thế bà ấy lạnh nhạt với tôi. Ngày nào bà ấy cũng uống rượu và hút thuốc. Sau khi bắt đầu tu luyện, bà ấy thú nhận với tôi rằng bà ấy đã muốn đầu độc tôi nhưng sau khi trở thành người tu luyện thì cuộc đời của bà ấy và cả tôi đã hoàn toàn thay đổi.”

“Chúng tôi có ba đứa con gái. Khi đứa con gái đầu lòng của chúng tôi lên sáu tuổi, bà ấy bị bệnh viêm gan. Sau khi uống thuốc và châm cứu, bệnh viêm gan chữa được rồi, bệnh viêm phổi lại phát tác. Khi bệnh viêm phổi được chữa lành, dạ dày của bà ấy lại có vấn đề. Cứ khi nào ăn đồ lạnh, dạ dày bà ấy quặn đau đến phát khóc. Hai đứa con gái sinh đôi của tôi cũng thường bị cảm cúm và phải tiêm. Tôi thì bị viêm ruột thừa. Mặc dù tôi là một thợ mộc lành nghề, tôi cũng thường không đi làm được bởi vì phải ở nhà trông vợ và các con.”

“Chúng tôi sống cùng bố mẹ. Vợ tôi không thích ai bên đằng nhà chồng. Bà ấy tìm lỗi sai của mọi người, đánh nhau và cãi cọ với họ. Bà ấy hù dọa bố mẹ chồng tôi đến nỗi họ cũng không dám về nhà. Vợ tôi bị rối loạn thần kinh, có lúc thì vừa khóc vừa cười. Có lần bà ấy đi xin hàng xóm rượu và thức ăn, khiến ai cũng thất vọng. Cuối cùng những người thân trong gia đình đã xây một ngôi nhà nhỏ cho bố mẹ tôi để họ có thể chuyển tới đó. Sau đó, vợ tôi đã tìm được ngôi nhà mới và đốt cháy nó.”

“Số tiền cả năm tôi kiếm được cũng không đủ để chi trả tiền thuốc thang cho vợ và con tôi. Tôi thực sự không biết cuộc đời mình sẽ còn đi đến đâu nữa. Cuộc đời thật khổ đau! Tôi đã đi vay tiền từng người họ hàng, bằng hữu. Sau đó, tôi lấy số tiền đi vay được đó chữa bệnh cho vợ. Lúc đó, chúng tôi thực sự còn không mua nổi những vật dụng cơ bản nhất như muối hay thuốc đánh răng. Bởi vì vợ tôi đã quá yếu nên tôi phải nhờ mẹ vợ đến chăm sóc cho một bé gái sinh đôi của chúng tôi.

Sau đó vào tháng 02 năm 1007, vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tất cả bệnh tật cũng như đau đớn của bà ấy đã biến mất một cách thần kỳ. Bà ấy đã có thể làm việc đồng áng và công việc nhà. Bà ấy không qua trường lớp gì nên cũng gần như mù chữ, nhưng bà ấy vẫn cố gắng đọc sách Đại Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí. Bà ấy đã thay đổi hoàn toàn. Bà ấy đích thân đến xin lỗi bố mẹ tôi, bảo với họ là bà ấy đang tập Pháp Luân Công và muốn thay đổi cách ứng xử. Bà ấy đã thôi không to tiếng với bố mẹ tôi. Bố tôi cảm động chảy nước mắt và thừa nhận rằng bà ấy dường như đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi tập Pháp Luân Công.

“Vợ tôi còn bày tỏ lòng hiếu kính với cha mẹ chồng. Mẹ tôi khen vợ tôi trước mặt mọi người và nói: ‘Con dâu tôi bây giờ là người tốt rồi. Tôi cũng muốn học Pháp Luân Công.’ Từ đó mẹ tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Hai người thường tập cùng nhau. Trước kia mẹ tôi bị bệnh tim. Bà thường phải đi khám bác sỹ ở bệnh viện và mua thuốc. Thế nhưng sau khi tập Pháp Luân Công, bệnh tim đã không còn nữa. Năm nay mẹ tôi tròn 88 tuổi nhưng bà vẫn có thể đi chợ, đi mua sắm và tự mình làm mọi việc.

“Sức khỏe của vợ tôi cũng dần được cải thiện, vì thế tôi có thể đi làm. Bà ấy nói nhờ học Pháp Luân Công, bà ấy đã hiểu về duyên phận, vì thế bà ấy đã thay đổi cảm xúc với tôi, không còn chán ghét tôi nữa. Bà ấy đã trở thành một người vợ tốt. Sự biết ơn của tôi đối với Đại Pháp không từ nào có thể diễn tả được!”

“Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công diễn ra vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, vợ tôi vẫn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công, tôi hoàn toàn ủng hộ bà ấy. Khi người từ chính quyền địa phương đến bắt và tống tiền vợ tôi, tôi đã khóa cửa lại và không cho họ vào nhà. Tôi đã liều mình vì bà ấy. Khi bà ấy đi phát tài liệu giảng chân tướng để giúp mọi người biết chân tướng về Pháp Luân Công, tôi sẽ đứng trông chừng, tôi hoàn toàn ủng hộ bà ấy, [ủng hộ] bất kể điều gì liên quan tới Đại Pháp mà bà ấy muốn làm. Tôi chào đón mọi học viên đến nhà tôi luyện công, như là tiếp đón những vị Thần ở trên trời vậy, tôi vui sướng và tự hào từ tận trái tim mình. Đời sống gia đình tôi ngày càng trở nên tốt hơn. Tôi biết điều này là nhờ Đại Pháp. Mọi việc tôi làm đều suôn sẻ, chỗ nào tôi làm việc tôi đều được lương cao hơn người khác cho dù cùng là một công việc. Khi hàng xóm cần tiền, họ thường vay chúng tôi từ 3,000 đến 5,000 nhân dân tệ. Bây giờ, hầu như họ hàng, bạn bè đều vay tiền của chúng tôi. Chúng tôi không bao giờ đòi lại, cho dù số tiền ấy lớn thế nào hay họ nợ chúng tôi bao lâu rồi.

“Gần đây, vợ tôi lại bị phòng 610 bắt giữ. Sau khi vợ tôi về, bà ấy đã không tu luyện nữa. Khi bà ấy tu luyện, mọi chuyện suôn sẻ. Nhưng bây giờ khi bà ấy không tu luyện nữa, cuộc sống lại khó khăn. Làm sao tôi có thể không lo lắng và phiền muộn cho được?”

Tôi cười với bà Khám: “Chị thật may mắn! Gia đình chị một mực ủng hộ chị và việc tu luyện của chị. Chị nên quay trở lại tu luyện và hãy thật tinh tấn.”

Năm 2012, tôi gặp lại chồng bà Khám, bấy giờ đã trở thành một ông chủ, có tới 60 nhân công. Cuối năm đó, ông ấy đã trả lương nhân công hậu hĩnh, và kiếm được rất nhiều tiền. Ông ấy vô cùng hạnh phúc và biết ơn Đại Pháp. Ông ấy biết tất cả những phúc lành mà ông ấy nhận được là vì ông đã ủng hộ vợ và Pháp Luân Đại Pháp.

Cuối năm đó, chồng bà Khám đã triệu tập tất cả công nhân ở một nhà hàng và thiết đãi họ ăn uống. Ông ấy cũng đưa cho mỗi người một hồng bao tiền thưởng từ 1,000 đến 5,000 nhân dân tệ. Ông ấy mua cho con gái một chiếc ô tô. Ông ấy cũng mua một chiếc xe cho bà Khám, phục vụ cho việc phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Số tiền ông ấy kiếm trong một năm thừa đủ để mua một căn nhà trên thành phố.

Năm 2013, công việc kinh doanh của chồng bà Khám ngày càng phát đạt. Phúc lành thường đến với những người có đức.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/12/141530.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/22/“她不好好炼,我咋不生气-”-275683.html

Đăng ngày 13-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share