Bài viết của một học viên ở tỉnh Tứ Xuyên

[MINH HUỆ 01-06-2013] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 05 năm 1997, và hiện tôi đã 80 tuổi. Trước khi tu luyện, tôi bị mắc rất nhiều chứng bệnh như bệnh thấp khớp tim, bệnh động mạch vành, suy nhược thần kinh, và bệnh thận. Mặc dù đã uống rất nhiều loại thuốc và chữa trị đủ cách nhưng các bệnh của tôi vẫn không thuyên giảm. Vào năm 1997, tôi đột nhiên bị ho rất dữ dội và ho không ngừng. Tôi đã đi khám và được chẩn đoán bị ung thư phổi. Tôi trở nên suy sụp. Tôi không thể đi lại bình thường và bị mất vị giác. Tôi phải nhập viện, nhưng bác sỹ không thể làm được bất cứ điều gì để giúp và giải thoát cho tôi.

Chủ tịch bệnh viện bảo với con gái tôi rằng tôi chỉ còn sống được một vài ngày nữa thôi. Khi tôi về đến nhà, hàng xóm của tôi bảo với tôi rằng có một người nào đó đã đưa cho cô ấy mấy cuốn sách và cô ấy không thể đọc chúng. Tôi đã mượn mấy cuốn sách (Chuyển Pháp Luân, Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải và một số cuốn sách khác của Sư phụ) từ cô ấy.

Tôi bắt đầu đọc những cuốn sách này trên giường của mình. Càng đọc, tôi càng cảm thấy khỏe ra. Tôi đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân trong vòng hai ngày. Hàng xóm của tôi nói với tôi rằng cô ấy còn có một biểu đồ hướng dẫn các động tác. Tôi cũng mượn luôn biểu đồ ấy về và bảo vợ tôi học các động tác cùng với tôi. Tôi đọc phần hướng dẫn trên biểu đồ và bà ấy làm theo hướng dẫn đó. Sau hai lần, chúng tôi đã nhớ hầu hết tất cả các động tác. Đây là cách mà lần đầu tiên tôi học Pháp và luyện các bài công pháp. Sau khi luyện, cả hai chúng tôi đều cảm thấy rất thoải mái. Vợ tôi bị ung thư gan, và bà ấy đã nhanh chóng bình phục. Cả hai chúng tôi đều ngộ ra rằng Pháp Luân Đại Pháp không phải là một phương pháp của người thường, mà là một môn tu luyện lên cao tầng.

Ngay sau đó, chúng tôi đã đi ra ngoài phố để nói cho những người cao tuổi bị bệnh luyện Pháp Luân Đại Pháp với chúng tôi. Trong ngày đầu tiên có khoảng chục người tham gia cùng chúng tôi. Chúng tôi dạy họ các động tác. Hai tuần sau đó, chúng tôi đã mời một số phụ đạo viên ở các khu vực khác đến và chiếu cho chúng tôi xem các băng video bài giảng của Sư phụ cùng các động tác. Chúng tôi cũng cho mỗi người một bản sao của cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau đó, chúng tôi thành lập nhóm học Pháp và điểm luyện công. Chúng tôi học Pháp hai giờ đồng hồ mỗi ngày vào lúc hai giờ chiều, và luyện các bài công pháp mỗi ngày vào lúc ba giờ sáng. Bệnh tật của tất cả mọi người đã nhanh chóng biến mất. Rất nhiều học viên cao tuổi sau đó đã có thể giúp đỡ đần công việc nhà, điều mà họ chẳng bao giờ dám mơ đến trước đây. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy hạnh phúc khi cơ thể không còn bệnh tật. Vào năm 1999, chỉ tính riêng thị trấn của chúng tôi đã có hơn 200 học viên, trong khi đó dân số của quận mới có 1,000 người.

Sau khi tà đảng Trung cộng phát động cuộc đàn áp lên Pháp Luân Công, chúng tôi bắt đầu luyện các bài công pháp, học Pháp và chia sẻ tại nhà thay vì ở bên ngoài. Chúng tôi phối hợp với nhau trong việc phân phát các tài liệu giảng chân tướng, treo biểu ngữ và thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tất cả chúng tôi đã nghiêm túc làm theo lời dạy của Sư phụ và cố gắng làm tốt ba việc. Vào năm 2008, tôi đã thiết lập một địa điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại nhà mình. Chúng tôi đã vấp ngã, vựng dậy, và tiếp tục tiến bước trong bối cảnh của cuộc bức hại tà ác.

Vợ tôi và tôi bắt đầu sao chép đĩa giảng chân tướng từ 06 giờ sáng tới 03 chiều vào ngày 17 tháng 03 năm 2012. Sau khi chúng tôi ăn trưa, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt, yếu ớt và ho rất nhiều. Tôi lên giường nghỉ và tình trạng của tôi càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi bị sốt cao, ho liên tục, và tôi đã nôn ra bọt trắng. Hơi thở của tôi vừa nhanh vừa ngắn. Tôi cảm thấy rất mệt và tôi không thể ngậm miệng lại để giữ hơi thở. Tôi không thể di chuyển, và đã ho ra rất nhiều đờm. Miệng tôi rất khô và tôi phải uống rất nhiều nước. Tôi cần đến sự giúp đỡ của vợ tôi trong tất cả mọi việc. Tôi không thể đi lại hay nói chuyện. Tôi đã phải ra dấu để giao tiếp. Tôi không thể ăn được gì trong suốt ba ngày và ngừng đi vệ sinh trong tám ngày. Nhưng tư duy logic và cảm nhận của tôi thì lại rõ ràng. Tôi biết rằng đó là tà ác đang can nhiễu tôi.

Tôi lặng lẽ cố gắng để hướng nội. Tôi tự nghĩ rằng chắc hẳn mình đã có nhiều sơ hở nên tà ác mới có thể lợi dụng. Tôi buộc mình không thừa nhận hoặc hợp tác với nó. Vừa tiếp tục hướng nội, tôi vừa nói với Sư phụ rằng tôi sẽ không thừa nhận can nhiễu của tà ác và cầu xin Sư phụ gia trì để tôi có thể bài trừ nó.

Ba tuần trôi qua. Mặt tôi trông nhợt nhạt và biến dạng. Vì tôi đã không học Pháp, luyện công, hay ăn bất cứ thứ gì, trông tôi rất tiều tụy. Một số học viên ở điểm luyện công đã đến thăm tôi. Họ mang cho tôi một đầu đĩa DVD và bật các bài giảng của Sư phụ cho tôi xem. Họ phát chính niệm để giúp tôi loại bỏ can nhiễu. Họ cũng học Pháp và chia sẻ với tôi. Nhưng họ nghĩ rằng chuyện xảy đến với tôi quá đột ngột. Vì tôi không thể di chuyển, ăn hay ngủ, một số học viên dường như đã mất hy vọng và niềm tin ở tôi.

Đó là vào dịp Tết Thanh minh và các con của chúng tôi sẽ về thăm nhà. Nhìn thấy tôi trong tình trạng này, chúng không muốn đi, và đã sẵn sàng để chuẩn bị cho hậu sự của tôi. Tôi quả quyết là chúng nên đi. Con trai cả của tôi đã đi, nhưng đứa con gái thứ ba của tôi không muốn đi. Cháu đã khóc và muốn ở lại để có thể chăm sóc cho tôi thêm một vài ngày nữa. Tôi nói với cháu rằng cha không sao đâu và con không cần phải chăm sóc cho cha đâu. Tôi nói rằng tôi sẽ không chết.

Tôi lặng lẽ nhẩm đọc bài thơ “Chính niệm chính hành” (Hồng Ngâm II):

“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp Lộ”.

Trong bài thơ “Sư đồ ân” (Hồng Ngâm II), Sư phụ đã viết:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”.

Trong bài “Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực” (Tinh Tấn Yếu Chỉ II), Sư phụ giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.”

Khi tôi đọc nhẩm Pháp, tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi bắt đầu hiểu tại sao Sư phụ nói về “không hợp tác” với tà ác. Tôi suy ngẫm về bản thân mình: Có phải là tôi đang hợp tác với tà ác không? Liệu tôi có tự tin và sẵn sàng bước đi trên con đường chính Pháp của mình không? Thực ra, tôi đã vô tình hợp tác với tà ác bởi vì nếu thực sự “không hợp tác” thì đã là đang giải thể nó rồi.

Trong “Bài trừ can nhiễu” (Tinh Tấn Yếu Chỉ II), Sư phụ đã giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.”

Tôi tự nhủ: “Tôi phải phủ nhận an bài của tà ác và làm theo điều Sư phụ muốn một cách tự tin và đường hoàng. Tôi phải bắt đầu ngay bây giờ.” Tôi bắt đầu học Pháp và nhờ vợ tôi giúp tôi ngồi dậy. Khi chúng tôi học Pháp cùng nhau, bà ấy đọc Pháp thành tiếng, trong khi tôi đọc thầm. Chúng tôi đã học Pháp mỗi ngày. Sau ba ngày, tôi đã có thể đọc Pháp thành tiếng, và giữ cuốn sách trên tay. Khi đến giờ phát chính niệm, tôi lại nhờ vợ tôi giúp tôi ngồi dậy.

Đến bữa tôi đã có thể ăn. Khi tôi bị bệnh rất nặng, tôi chỉ có thể ăn được một ít chuối và vài thìa canh trứng. Bây giờ tôi cần phải có quyết tâm. Tôi phải ép bản thân mình ăn, ngay cả khi tôi không cảm nhận được hương vị gì. Tôi ăn hoa quả và rễ sen cho dù chúng rất đắng, cay và hăng. Bao tử của tôi thậm chí còn không thể tiêu hóa nổi cháo loãng. Tôi đã nói chuyện với các phân tử trong cơ thể mình: “Các bạn cũng là một phần cơ thể của tôi. Các bạn phải hợp tác với tôi để chứng thực Pháp. Bằng cách ăn, các bạn đang giải thể sự bức hại của tà ác. Và các bạn sẽ có một tương lai tốt đẹp. Mặc dù không dễ nuốt, nhưng các bạn phải ăn. Các bạn phải duy trì cơ thể của tôi và các chúng sinh khác ở trong nó.” Dần dần, tôi có thể ăn nhiều hơn và thức ăn đã có vị ngon hơn.

Vào dịp Tết Thanh minh, nhiều người về quê để đi tảo mộ cho ông bà tổ tiên. Và chúng tôi đã không có đủ tài liệu giảng thanh chân tướng như các tập tài liệu mỏng và đĩa DVD chương trình Thần Vận để cung cấp cho số người này. Vợ tôi phải vội vội vàng vàng làm các tài liệu giảng thanh chân tướng và thức trắng ba đêm. Trong khi đó, bà ấy vẫn phải dành rất nhiều thời gian để chăm sóc cho tôi. Tôi cảm thấy vô cùng áy náy vì tôi là một gánh nặng cho bà ấy và không thể giúp đỡ bà ấy. Tôi tự nói với bản thân: “Tà ác đang bức hại tôi ngay trong thời khắc quan trọng nhất để cứu được nhiều người. Nó muốn tiêu huỷ chúng sinh. Khi chúng ta cứu họ, tà ác liền can nhiễu chúng ta. Nếu tôi chỉ nằm trên giường, điều đó có nghĩa là tôi thừa nhận cuộc bức hại của tà ác. Nếu tôi không làm gì cả nhưng lại can nhiễu vợ tôi, thì chẳng phải tà ác đã đạt được mục đích của nó trong việc hủy hoại tôi và các chúng sinh khác? Tôi là đệ tử Đại Pháp và việc tôi cần làm là chứng thực Pháp. Tôi không nên hèn yếu khi đối diện với tà ác.” Tôi đã nghiêm khắc cảnh báo tà ác:“Ngay cả khi tôi có nhiều sơ hở đi nữa, tôi vẫn là một người tu luyện. Tôi sẽ sử dụng năng lượng của Pháp để bỏ đi các chấp trước của mình. Sư phụ của tôi sẽ chăm sóc cho tôi. Không một sinh mệnh tà ác nào được quyền can nhiễu tôi. Nếu không, tôi sẽ giải thể các vị. Tôi muốn trở thành một đệ tử chân chính, chứ không phải là một con quỷ đang cố gắng phá hoại Pháp. Bây giờ các vị phải để cho tôi yên, nếu không tôi sẽ giải thể các vị.”

Tôi nhớ lại điều Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Thật ra tôi nói rằng không lợi hại; trước mặt người tu luyện chân chính thì nó không là gì hết; chư vị đừng coi nó tu cả 800 năm, cả 1000 năm, chẳng cần đến một ngón tay nhỏ cũng đủ vê nát nó.”

Tôi đã tự nói với Sư phụ rằng: “Sư phụ ơi, con đã sai rồi. Con đã không nghe lời Sư phụ. Con đã rớt xuống, nhưng con sẽ vực bản thân lên và làm những điều đúng đắn kể từ bây giờ.”

Tôi rất muốn tự mình ngồi dậy, vì thế tôi nhờ vợ tôi đỡ tôi dậy. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng đôi chân của tôi quá yếu để đỡ được sức nặng của cơ thể tôi và tự bước đi. Một lần nữa, tôi nhờ vợ tôi giữ tay cho tôi, nghĩ rằng cho dù có khó đến thế nào đi nữa, thì tôi vẫn phải bước đi. Sau khi bước được vài bước, tôi bắt đầu ho và cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tôi nói với vợ tôi rằng đây là thời điểm để bà ấy cứu được nhiều chúng sinh hơn, và bà ấy đừng để tôi can nhiễu. Bà ấy phải cung cấp tài liệu giảng chân tướng để cứu độ chúng sinh. Tôi xin bà ấy cho phép tôi giúp bà ấy chép đĩa, để bà ấy có thể tập trung vào làm tờ rơi và tập san hàng tuần. Ban đầu, bà ấy không đồng ý. Nhưng sau đó tôi nói với bà ấy rằng chép được nhiều đĩa hơn là một vấn đề quan trọng và tôi phải làm nó. Tôi nằm trên giường, và với sự giúp đỡ của chiếc bàn, tôi bắt đầu chép đĩa Thần vận và những đĩa khác. Tôi làm được khoảng 17 đĩa VCD và 09 đĩa DVD trong vòng một giờ. Tôi có thể chép khoảng 300 cái đĩa VCD trong một đêm. Mặc dù tốc độ của tôi khá chậm, chúng tôi đã có thể đáp ứng được nhu cầu của các học viên, những người sẽ dùng những chiếc đĩa này để cứu được nhiều chúng sinh hơn.

Khi đến giờ các học viên luyện công toàn cầu, tôi nhờ vợ tôi đỡ tôi dậy để tôi ngồi trên giường luyện công. Nhưng tôi phát hiện rằng tôi không thể luyện được vì chiếc giường có vẻ rất lung lay. Tôi nghĩ rằng tấm nệm có vấn đề gì đó nên tôi đã thay một tấm nệm khác, nhưng nó còn trở nên tệ hơn. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ không muốn tôi ngồi trên giường để luyện các bài công pháp, và rằng tôi phải đứng dậy. Vì thế tôi nhờ vợ tôi giữ tay tôi để tôi có thể đứng dậy. Đôi chân tôi quá yếu để có thể đỡ phần cơ thể bên trên của tôi, vì vậy tôi phải dùng đầu gối của mình tỳ vào cạnh nệm để giúp tôi đứng.

Khi tôi luyện bài công pháp thứ nhất, động tác kéo căng khiến tôi mệt đến nỗi tôi cần phải hít thở thật sâu. Mồ hôi túa ra khắp thân thể của tôi. Chân tôi bị một lực kéo xuống và bắt đầu run rẩy. Tôi đã ngừng lại và ngồi xuống nghỉ một lát. Tôi phải mất 30 phút để hoàn thành bài công pháp thứ nhất. Tôi đã bỏ qua bài công pháp thứ hai vì nó quá khó. Khi tôi luyện bài công pháp thứ ba, tôi quá mệt đến nỗi hầu như không thể thở được. Khi tôi luyện bài công pháp thứ tư, tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi tôi ngồi xuống để làm động tác khoanh tròn, nhưng khi tôi đứng dậy, tôi cảm thấy như tôi không còn thở được nữa. Mồ hôi của tôi tuôn ra như mưa. Tôi chỉ ngồi đã toạ được khoảng 30 phút. Đây là đêm đầu tiên mà tôi đã cố gắng luyện công kể từ khi can nhiễu bắt đầu. Một ngày sau, tôi tự nhủ với bản thân rằng tôi đã không hoàn tất các bài công pháp trong đêm đầu tiên, mặc dù tôi đã có một số tiến bộ. Tối nay, tôi sẽ hoàn tất cả năm bài công pháp.

Trong bài giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York vào năm 2004, Sư phụ có giảng:

“Nếu một người tu luyện thật sự có thể buông bỏ sinh tử, thì sinh tử sẽ vĩnh viễn rời xa người ấy.”

Trong “Chính niệm Chính hành” (Hồng Ngâm II), Sư phụ có giảng:

“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú”

Tôi nói với bản thân:“Tôi sẽ không từ bỏ luyện công chỉ bởi vì nó khó. Ngay cả cái chết tôi cũng không sợ, thì tại sao tôi lại phải sợ bất cứ điều gì?” Khi đến giờ luyện công, tôi chậm rãi tự mình đứng lên. Tôi không cần đến sự giúp đỡ của vợ tôi, cũng không cần phải tỳ đầu gối vào tấm nệm nữa. Tôi đã đứng dậy một cách bình thường. Tôi cầu xin Sư phụ tăng thêm sức mạnh cho tôi và hứa với Ngài rằng cho dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ hoàn thành 05 bài công pháp. Mặc dù tôi đã kiệt sức và ướt sũng mồ hôi, nhưng tôi đã đủ nhẫn để hoàn thành hầu hết tất cả các bài công pháp ngoại trừ bài công pháp số 04, tôi chỉ luyện được một trên ba lượt của bài công pháp này. Vào đêm thứ ba khi tôi luyện công, một lần nữa mồ hôi lại thấm đẫm cơ thể tôi, nhưng lần này tôi đã hoàn thành tất cả 05 bài công pháp mà không phải nghỉ giữa chừng.

Tôi tiếp tục luyện công vào mỗi đêm. Ban đầu tôi chỉ có thể ngồi đả toạ được 30 phút, sau đó tôi đã xoay sở để ngồi được một tiếng đồng hồ. Tôi cố gắng bước đi vòng quanh nhà mà không cần sự giúp đỡ của vợ tôi và tự mình làm một số việc cá nhân. Bảy ngày sau, tôi đã có thể làm tài tiệu giảng chân tướng mà không cần đến sự giúp đỡ của bất cứ ai. Hai tuần sau đó, tôi đã có thể đi xuống cầu thang và đi bộ được vài dãy nhà và leo lên đến tầng thứ tư. Tôi đã hồi phục rất nhanh chóng.

Điều gì đã xảy đến với tôi?

Thông qua học Pháp và hướng nội, tôi đã hiểu lý do tại sao tôi lại bị tà ác bức hại dưới hình thức nghiệp bệnh. Một trong số những lý do là tôi chỉ theo đuổi số lượng khi học Pháp, điều này trái ngược hẳn với việc học Pháp một cách tĩnh tâm và trang trọng. Tôi còn có quá nhiều quan niệm người thường và tâm chấp trước như tâm hiển thị, tự mãn, tật đố, tranh đấu và ham muốn. Tôi cũng thường bị can nhiễu bởi vấn đề “bất nhị pháp môn”. Ngoài ra, khi sự cố của Vương Lập Quân và Bạc Hy Lai bị lật tẩy, tôi đã phát triển tâm chấp trước phụ thuộc vào người khác, nghĩ rằng con thú màu đỏ (ĐCSTQ) đã tự giết chết chính nó. Tôi lên mạng mỗi ngày, cố tìm các bài chia sẻ của những học viên khác. Tôi hoàn toàn mất đi trạng thái của một người tu luyện chân chính, và can nhiễu tới các học viên khác. Điều này đã khiến tôi bị trì trệ trong việc cứu người. Đó là một vấn đề rất nghiêm trọng và là một sơ hở lớn!

Trên thực tế, bất cứ điều gì xảy ra trên quả địa cầu này đều đã được Sư phụ sắp đặt, Ngài đã tạo cơ hội cho chúng ta đề cao tâm tính của mình, cứu nhiều chúng sinh hơn, và xây dựng uy đức của chúng ta. Làm sao chúng ta lại có thể dựa vào người thường để làm bất cứ điều gì? Sau khi tôi đào được các chấp trước của mình lên, tôi cảm thấy rất buồn cho sự thiếu tinh tấn của mình và tôi đã bật khóc. Tôi phát hiện ra rằng tôi vẫn còn có quá nhiều chấp trước sau khi đã tu luyện Đại Pháp cả chục năm. Tuy nhiên, tôi quyết tâm sẽ loại bỏ chúng.

Thực ra, ngay khi con quỷ bệnh tật can nhiễu tôi, tôi nên phủ nhận nó và phát chính niệm để loại bỏ nó. Tôi nên học Pháp thay vì nằm dài trên giường. Khi tôi đi ngủ, có nghĩa là tôi muốn hợp tác với tà ác. Khi tà ác làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi đã không muốn di chuyển và quên làm “ba việc”. Khi tà ác làm cho tôi không thể nói chuyện, tôi đã sử dụng tay để ra dấu. Khi tà các làm cho tôi không cảm nhận được hương vị, tôi đã ngừng ăn. Nếu tôi không luyện các bài công pháp và học Pháp, thì tôi chỉ là một người thường. Một người thường có thể sống được không nếu như anh ta ngừng ăn? Tôi đã thật sự hợp tác với tà ác như thế nào? Tại sao tôi lại bị bức hại. Tôi đã chiêu mời nó và lãng phí cả một tháng trời. Nếu không nhờ vào sự từ bi và chăm sóc của Sư phụ thì tôi đã rơi vào bẫy của tà ác. Thật là quá nguy hiểm!

Lý do tôi viết bài chia sẻ này là vì tôi muốn nói cho các học viên, những người đang phải chịu đựng nghiệp bệnh, đừng nên thụ động hợp tác với tà ác. Là người thường hay Thần được xác định bởi một niệm. Nếu chúng ta thật sự đứng vững vàng trước Pháp và loại bỏ can nhiễu của tà ác với chính niệm chính hành, nó sẽ chẳng là gì cả. Niệm của chúng ta càng chính, thì chúng ta càng có thể loại bỏ nó nhanh chóng hơn. Tôi đã làm cho Sư phụ thất vọng. Nhưng tôi tự hứa với Sư phụ rằng từ bây giờ trở đi, tôi sẽ quyết tâm bỏ đi các chấp trước của người thường và bước đi thật tốt trên con đường tu luyện của mình. Tôi sẽ luôn hướng nội và nỗ lực để trở thành một người vị tha, người luôn đặt lợi ích của người khác lên trước tiên. Tôi sẽ trân quý chặng đường cuối cùng của chúng ta, học Pháp và làm tốt “ba việc”, hoàn thành thệ ước lịch sử và quay trở về nhà cùng Sư phụ.

Trình độ học vấn của tôi có giới hạn và đây là bài chia sẻ đầu tiên mà tôi gửi. Xin từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/1/八旬老弟子正念闯出病业假相干扰-274747.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/1/140781.html

Đăng ngày 24-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share