“Cháu chưa từng gặp chuyện nào như thế này”
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 05-10-2025] Tôi là một nữ học viên 64 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi bị bắt và đưa tới trại tạm giam vào ngày 3 năm 2024, một ngày trước kỳ họp “Lưỡng hội” (Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc) của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Trong thời gian tôi bị giam giữ phi pháp, gia đình đã nộp vào tài khoản trả trước cho tôi vài nghìn Nhân dân tệ để tôi mua giấy vệ sinh và dầu gội đầu cùng các nhu yếu phẩm khác. Mua xong, tôi vẫn còn thừa một ít tiền.
Dưới sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ, một tháng sau, tôi đã ra khỏi trại tạm giam. Vài ngày sau khi được trả tự do, tôi đi đến trại tạm giam để lấy lại số tiền còn thừa trong tài khoản trả trước–khoản tiền mà họ chưa đưa lại cho tôi khi tôi được trả tự do. Nhân viên làm thủ tục đã đưa tiền cho tôi, nhưng vì số tiền không lớn nên tôi cũng không đếm lại. Tôi nghĩ chắc không sai đâu, nên cầm tiền ra về.
Về đến nhà, tôi đếm lại và phát hiện thừa 50 Nhân dân tệ. Tôi đếm đi đếm lại vài lần nữa và nghĩ rằng mình phải đem trả lại số tiền này. Khi tôi nói chuyện với người nhà, mọi người đều bảo tôi không cần trả lại, vì đâu phải lỗi của tôi và tôi là bị giam giữ phi pháp, trong thời gian đó cũng đã phải chịu đựng nhiều tổn hại và thống khổ, không có lý gì phải trả lại cho họ. Nhưng tôi nghĩ tôi là đệ tử Đại Pháp, tôi phải tự yêu cầu bản thân chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện và hành xử theo Pháp lý. Thế nên, dù người nhà có nói thế nào, tôi vẫn quyết định phải trả lại số tiền đó.
Trại tạm giam ở ngoại ô, đi xe buýt cả đi lẫn về mất hơn hai tiếng đồng hồ. Nữ nhân viên đó vô cùng kinh ngạc khi thấy tôi mang tiền đến trả lại. Cô ấy không thể tin nổi và thốt lên: “Cháu làm việc ở đây bao nhiêu năm mà chưa từng gặp chuyện nào như thế này!”
Tôi nói với cô ấy: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ dạy chúng tôi làm việc gì cũng phải nghĩ cho người khác trước. Tôi cũng từng làm về tài vụ, nếu thiếu dù chỉ một xu thì tôi cũng phải tự bù vào. Nếu tôi không trả lại số tiền này, có thể cô sẽ phải bỏ tiền túi ra đền. Nếu tôi giữ số tiền này thì cô sẽ bị tổn thất. Tôi không thể làm vậy với cô được“.
Nữ nhân viên đó đáp: “Cháu cũng từng phải bỏ tiền túi ra đền vài lần rồi. Có lần, cháu xem lại video và thấy rõ ràng đã trả thừa cho người ta 100 Nhân dân tệ, nhưng họ nhất quyết không thừa nhận. Dì lại chủ động mang tiền đến trả thế này, đúng là trước nay cháu chưa từng thấy! Cảm ơn dì nhiều lắm!”
Tôi bảo cô ấy rằng chính vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi mới làm như vậy, bằng không thì tôi cũng không làm được như thế. Cô ấy vô cùng cảm kích và liên tục cảm ơn tôi.
Kỳ thực, vấn đề không nằm ở số tiền lớn hay nhỏ, mà vì hiện nay một số người coi tư lợi là trên hết, vì lợi mà không chuyện ác nào họ không dám làm. Nhất là những người bị giam giữ ở đây, hầu hết đều là dính vào các vụ lừa đảo tài chính nào đó. Việc trả lại tiền của tôi có lẽ đã làm thay đổi tam quan của cô ấy, thay đổi cách nhìn của cô ấy với người tu luyện Đại Pháp.
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/5/499677.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/17/231349.html


