Bài viết của một phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-07-2025] Minh Huệ Net trước đây từng đưa tin về cái chết của bà Mưu Vĩnh Hà vào ngày 13 tháng 7 năm 2023, khi bà đang phải thi hành án tù 6 năm vì tín ngưỡng của mình vào Pháp Luân Công. Lúc đó bà 75 tuổi.

Bà Mưu Vĩnh Hà

Bà Mưu là một giáo viên trung học đã nghỉ hưu đến từ thành phố Đại Khánh, tỉnh Hắc Long Giang. Bà là một giáo viên xuất sắc, từng đạt thành tích 5 năm liên tiếp đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh của thành phố Đại Khánh, được học sinh, phụ huynh yêu mến và lãnh đạo hài lòng. Vì bà tâm tính thiện lương, tính cách hòa ái, dễ gần, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác nên rất được lòng mọi người ở bất cứ đâu.

Năm 2019, bà Mưu Vĩnh Hà bị cảnh sát bắt giữ. Gia đình bà Mưu đã không được thông báo về nơi bà bị giam giữ. Sau khi bị đưa vào tù vào tháng 6 năm 2020, bà vẫn bị từ chối cho gặp người thân và bị cấm liên lạc với họ. Mãi cho đến tháng 4 năm 2023, bà mới được phép gọi điện thoại cho người thân. Chỉ đến lúc đó, con trai thứ của bà mới biết bà bị kết án tù. Sau đó, anh thông báo với bà rằng người con trai lớn của bà đã qua đời.

Giới chức nhà tù không cho phép con trai thứ của bà Mưu đến thăm bà, mãi cho đến tháng 5 năm 2023, khi bà phải nhập viện. Anh vô cùng đau lòng khi nhìn thấy mẹ mình trong tình trạng xanh xao, gầy gò, không thể cử động, nói chuyện hay ăn uống. Anh đã yêu cầu nhà tù thả bà ngay lập tức nhưng liên tục bị từ chối. Mẹ anh đã qua đời một tháng sau đó vào ngày 13 tháng 7 năm 2023.

Phần còn lại của báo cáo sẽ cung cấp những chi tiết mới thu thập được về việc bà Mưu bị ngược đãi tại Nhà tù nữ tỉnh Hắc Long Giang.

Vào tháng 6 năm 2020, bà Mưu bị đưa đến Nhà tù nữ tỉnh Hắc Long Giang. Bà bị phân vào một phòng giam trên tầng 4 của đội quản lý nghiêm ngặt. Mỗi phòng giam rộng khoảng 40 m2 và chứa từ 35 đến 60 người. Một chiếc giường đôi thường xuyên có đến 5 người ngủ chen chúc, tất cả đều phải nằm nghiêng, không được phép nằm thẳng.

Cai ngục chỉ cho phép họ 5 phút để đi vệ sinh, 5 phút để đánh răng và rửa mặt, và 15 phút để tắm. Khi ấy bà Mưu đã 72 tuổi, sau khi đã trải qua nhiều sự tra tấn khủng khiếp, bà di chuyển chậm và rất khó khăn để theo kịp, do đó nhiều lần bà phải không được rửa mặt và tắm rửa.

Trưởng buồng giam Vương Phượng Xuân, dưới sự chỉ đạo của các cảnh sát, hàng ngày bắt bà Mưu phải ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ từ sáng đến đêm. Đôi khi, bà ta không cho bà Mưu ngủ, và thường dùng vật gì đó trong tay để đánh bà.

Bà Mưu không điểm danh, không nhận tội và không phối hợp với bất cứ yêu cầu vô lý nào của nhà tù. Vì bà từ chối “chuyển hóa” nên cai ngục không cho phép bà liên lạc với hai người con trai của mình. Kết quả là bà không có ai chuyển tiền vào tài khoản để mua đồ ăn, chứ đừng nói đến việc mua thêm nhu yếu phẩm hay thực phẩm hàng ngày. Trưởng buồng giam Vương thậm chí còn lấy đi cả cuộn giấy vệ sinh duy nhất mà bà Mưu mang theo khi bị đưa vào trại, khiến cuộc sống sinh hoạt của bà vô cùng khó khăn.

Vào tháng 1 năm 2022, bà Mưu bị chuyển đến một khu giam giữ nghiêm ngặt hơn là đội 11 ở tầng 4, cùng với những học viên Pháp Luân Công kiên định khác. Ở đây, họ cũng bị cấm liên lạc với gia đình. Từ khoảng 5 giờ sáng đến 8 giờ tối mỗi ngày, các học viên bị bắt ngồi thẳng lưng trên một chiếc ghế đẩu nhỏ. Thời gian đi vệ sinh và rửa mặt cũng rất ngắn.

Trước đây, trong phòng giam có hai máy sưởi, nhưng một máy đã bị tháo bỏ để các học viên phải chịu khổ trong mùa đông lạnh giá. Bà Mưu, lúc đó 74 tuổi và là người lớn tuổi nhất trong phòng giam, đã bị xếp ngủ cạnh cửa sổ.

Bà Mưu đã ngã khỏi giường ngay đêm đầu tiên bị chuyển đến đội 11 và bị chấn thương ở tay. Tuy nhiên nhà tù không hề điều trị y tế cho bà. Tay bà không cử động được và bà phải nhờ người khác giúp đỡ giặt quần áo.

Việc bị tra tấn không ngừng nghỉ, cộng với việc không được liên lạc với các con trai, đã khiến thân thể và tinh thần bà Mưu suy sụp hoàn toàn. Bà không còn nhận ra ai nữa, bà còn bị chứng đại tiện không tự chủ. Đội trưởng Bàng Thủ Mai đã đánh bà bằng chiếc giày nặng và chỉ đạo các tù nhân khác đánh bà, khiến bà bị thương khắp người. Các tù nhân còn dội nước lạnh lên người bà, làm bà lạnh cóng và rất tội nghiệp. Mỗi ngày tại đội 11, bà đã phải chịu đựng những gì? Trong hoàn cảnh bị phong bế đó, bà đã phải trải qua những gì? Mọi người không ai biết rõ, chỉ thấy bà đầy thương tích, trạng thái tinh thần thất thường, vô cùng nghiêm trọng. Thỉnh thoảng, bà bị tỉnh giấc giữa đêm và hét lên trong sự sợ hãi, khiến những người trong các buồng giam khác đều nghe thấy.

Đầu năm 2023, nhà tù đã gia tăng bức hại với bà Mưu bằng cách chuyển bà lên tầng 5. Phòng giam ở đó ẩm ướt, lạnh lẽo và không có ánh sáng mặt trời. Bà lại một lần nữa bị bắt nằm giường cạnh cửa sổ. Dù đã đắp hai chiếc chăn, bà vẫn run rẩy vì lạnh. Bà và những học viên khác bị giam trong các phòng giam riêng biệt và không được gặp nhau. Ngoại trừ giờ ăn và lúc sử dụng nhà vệ sinh, các học viên bị bắt phải ngồi trên ghế đẩu nhỏ từ sáng đến 9 giờ tối.

Các học viên bị chia thành 5 nhóm và thay phiên nhau sử dụng nhà vệ sinh. Ngày đầu tiên ở tầng 5, bà Mưu đã bị trưởng phòng giam Lý Quế Mai mắng nhiếc vì bà sử dụng nhà vệ sinh “quá chậm”. Các tù nhân khác thường đánh bà bằng móc treo quần áo.

Vài ngày trước Tết Nguyên đán 2023, bà Mưu rất yếu và phải bám vào khung cửa nhà vệ sinh khi xếp hàng theo nhóm. Tù nhân Dương Hải Yến nói rằng bà Mưu đi quá chậm và đã dùng lực đẩy mạnh vào lưng bà, khiến bà ngã sấp mặt xuống sàn xi-măng. Sau khi những người khác đỡ bà dậy, họ thấy khuôn mặt bà bị sưng vù với những vết bầm tím trên má. Sau lần ngã đó, bà không thể ngồi xổm để đi vệ sinh nữa. Chỉ khi đó, nhà tù mới gỡ bỏ hạn chế thời gian đi vệ sinh đối với bà. Sau khi bị ngã, bà bị tiểu tiện thường xuyên và phải thức dậy vào giữa đêm nhiều lần. Các tù nhân khác lại đánh bà vì làm gián đoạn giấc ngủ của họ.

Do nhà tù cung cấp rất ít thực phẩm, bà Mưu luôn cảm thấy đói và sức khỏe ngày càng suy kiệt. Có lúc khi đang ăn, một chiếc răng của bà đã rụng xuống khi đang nhai cơm. Tuy nhiên, nhà tù không hề thông báo cho gia đình bà biết hay chăm sóc y tế cho bà.

Một người phụ nữ 75 tuổi làm sao có thể chịu đựng được sự hành hạ kéo dài như vậy? Tình trạng của bà Mưu ngày càng xấu đi. Cuối cùng, bà thậm chí không thể nuốt được thức ăn nữa. Điều này hoàn toàn không giống như những gì nhà tù tuyên bố rằng bà “tuyệt thực”. Bà đã qua đời trong khi bị giam giữ vào ngày 13 tháng 7 năm 2023.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/15/497172.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/17/228905.html