Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-08-2025]

Họ tên: Phan Ngọc Hương
Tên tiếng Hán: 潘玉香
Giới tính: Nữ
Tuổi: 73
Thành phố: Kiến Tam Giang
Tỉnh: Hắc Long Giang
Nghề nghiệp: Nhân viên chính phủ đã nghỉ hưu
Ngày qua đời: Tháng 11 năm 2018
Ngày bị bắt gần nhất: 22 tháng 8 năm 2007
Nơi giam giữ cuối cùng: Trại tạm giữ

Minh Huệ mới đây có thông tin một bà lão 73 tuổi ở tỉnh Hắc Long Giang đã qua đời vào tháng 11 năm 2018 sau 11 năm sống lang bạt để tránh bị bắt chỉ vì đức tin vào Pháp Luân Công.

Bà Phan Ngọc Hương, sinh năm 1945, từng công tác tại Phòng Vật tư Kiến Tam Giang, tỉnh Hắc Long Giang. Kiến Tam Giang nằm ở phía Đông tỉnh Hắc Long Giang và bao gồm 15 nông trường quốc doanh, có đầy đủ các cơ quan chính quyền riêng.

Bà Phan bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1996 và nhanh chóng hồi phục khỏi hội chứng Meniere cùng nhiều bệnh khác. Thêm nữa, tính khí nóng nảy của bà cũng biến mất. Sau đó, con gái, mẹ, chị gái và anh rể của bà đều bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Kể từ khi cuộc bức hại Pháp Luân Công xảy ra vào tháng 7 năm 1999, gia đình bà đều nhiều lần trở thành mục tiêu đàn áp.

Tháng 8 năm 1999, một nhóm công an cùng nhân viên Đài Truyền hình Kiến Tam Giang đã trèo qua hàng rào nhà bà Phan. Bà từ chối bị quay phim và bị tám công an lôi lên xe công an. Quần áo của bà bị xé rách và giày bị rơi ra. Có lúc một công an còn ngồi đè lên chân bà. Sau đó bà bị giam bảy tháng tại Trại tạm giam Kiến Tam Giang.

Mùa hè năm 2000, bà Phan đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Ngay khi mở biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” tại Quảng trường Thiên An Môn, bà liền bị một công an mặc thường phục giật mất biểu ngữ và đẩy vào xe công an. Bà bị đưa đến một trại tạm giam, nơi có khoảng 60 học viên Pháp Luân Công khác đang bị giam. Họ bị thẩm vấn riêng lẻ, và nhiều người la hét trong đau đớn khi bị tra tấn.

Bà Phan sau đó bị áp giải về Hắc Long Giang và bị kết án một năm lao động cưỡng bức tại Trại Lao động Cưỡng bức Thành phố Giai Mộc Tư. Tại đây, bà tuyệt thực và bị bức thực. Bốn lính canh ghì chặt tay chân bà, một người giữ đầu, còn một người tìm cách luồn ống vào dạ dày bà. Bà chống cự quyết liệt nên họ không thể cưỡng bức bức thực được. Một số học viên khác đã chết vì bị bức thực bằng nước muối đậm đặc trộn sữa bột.

Khi bà bắt đầu ăn lại, bà chỉ được cho ăn súp khoai tây, cải thảo và bánh bao mốc.

Một lần khi bà đang luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công, lính canh Vương Quế Lệ đã tát vào mặt bà và lăng mạ bà. Một học viên khác là bà Ngô Đông Thăng lên tiếng can thiệp. Lính canh Vương nói: “Ai thấy tôi đánh bà ta?” Khi bà Ngô nói bà thấy rõ, lính canh Vương lại nói đó chỉ là “lỡ chạm” vào mặt bà Phan.

Đến ngày bà Phan mãn hạn, hai viên chức là Vu Hồng Ba thuộc Phòng 610 Kiến Tam Giang và Phạm Vĩnh Quân từ nơi bà làm việc đã đến trại lao động cưỡng bức định đưa bà đi, nhưng gia đình bà phản đối quyết liệt. Sau hơn một giờ, hai người này mới chịu để bà được về nhà.

Từ đó, Phòng 610 giám sát bà Phan chặt chẽ. Mỗi lần bà ra ngoài đều có người bám theo.

Năm 2004, bà chuyển đến sống với con gái là bà Trịnh Quốc Anh, cũng là học viên Pháp Luân Công, tại thành phố Quế Lâm, tỉnh Quảng Tây. Một đêm tháng 8 năm 2005, hơn 20 công an thuộc Phòng 610 Thành phố Quế Lâm đã đột nhập nhà bà Trịnh và lục soát đến 3 giờ sáng, tịch thu máy tính xách tay, máy in và nhiều vật dụng khác.

Ngày hôm sau bà Phan được thả, nhưng con gái bà bị đưa vào Trại tạm giam Số 1 Thành phố Quế Lâm. Khoảng ba tuần sau, bà Trịnh bị kết án lao động cưỡng bức không rõ thời hạn tại Trại Lao động Nữ Nam Ninh. Trong bảy tháng liên tục, họ bắt bà xem, đọc và nghe tài liệu phỉ báng Pháp Luân Công, thường xuyên cấm ngủ và bị hạn chế đi vệ sinh. Sau đó, họ còn ép bà làm việc khổ sai. Công ty mỹ phẩm và cửa hàng làm đẹp của bà phải đóng cửa, gây thiệt hại tài chính hơn 300.000 Nhân dân tệ.

Bà Phan sau đó quay về Kiến Tam Giang. Ngày 22 tháng 7 năm 2007, họ tiếp tục bắt bà tại ga tàu Kiến Tam Giang khi bà đang giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho người dân. Hôm sau, bà bị đưa đến Trại tạm giam Đường sắt Giai Mộc Tư.

Biết tin bà bị bắt, nhiều học viên trong và ngoài Trung Quốc đã gọi điện cho Vương Phượng Quân, trưởng phòng An ninh Nội địa Đường sắt Giai Mộc Tư, để lên án hành vi bức hại. 19 ngày sau, bà được thả nhưng bị kết án một năm lao động cưỡng bức tại gia.

Không lâu sau đó, ngày 22 tháng 8 năm 2007, bà Phan lại bị bắt cùng bảy học viên khác. Ngày hôm sau, chị gái và anh rể bà là bà Phan Ngọc Cầm và ông Vu Anh Chí cũng bị bắt. Con của họ, khi đó là sinh viên đại học, cũng bị giam giữ. Vương Phượng Quân chính là người chỉ đạo vụ bắt giữ cả gia đình này.

Bà Phan sớm được thả nhưng buộc phải đi lẩn tránh bởi chính quyền Kiến Tam Giang đã lắp camera giám sát khắp nơi và thuê nhiều kẻ thất nghiệp theo dõi các học viên, đồng thời treo thưởng cho ai giúp bắt được học viên.

Bành Dũng, đội trưởng Đội An ninh Nội địa Kiến Tam Giang, cùng nhiều công an khác đã đến thành phố Cẩm Châu, tỉnh Liêu Ninh để lục soát nhà con trai bà Phan là ông Trịnh Quốc Đồng. Họ còn lục soát nhà hàng xóm ông Trịnh là bà Quách và giam bà một ngày. Một tuần sau, Bành lại lục soát nhà cha chồng của cháu gái bà Phan là Đề Diễm Bình và giam chồng cô một ngày. Người em họ của bà Phan là ông Phan Hồng Bổn cũng bị quấy nhiễu.

Ngoài ra, đội trưởng Bành còn đe dọa sẽ bắt bà Trịnh (con gái bà Phan) khi bà về quê thăm gia đình sau khi ra khỏi trại lao động. Ông ta còn đến Cáp Nhĩ Tân (thủ phủ tỉnh Hắc Long Giang) để nộp đơn truy nã bà Phan.

Bà Phan đã phải sống chín năm cuối đời trong cảnh lang bạt và qua đời vào tháng 11 năm 2018. Trước đó, mẹ bà mất vào tháng 12 năm 2017 ở tuổi 94, còn anh rể bà (ông Vu) cũng qua đời ở tuổi 50 sau khi mất việc vì đức tin và sống trong cảnh khốn khó.

Con gái bà, bà Trịnh, lại bị bắt vào ngày 28 tháng 8 năm 2015 vì nộp đơn kiện Giang Trạch Dân – cựu lãnh đạo Trung Quốc, kẻ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Ngày 17 tháng 10 năm 2016, bà bị Toà án Quận Tượng Sơn, thành phố Quế Lâm kết án hai năm tù. Bà được thả khỏi Nhà tù Nữ Thành phố Nam Ninh vào tháng 8 năm 2018, và mẹ bà qua đời ba tháng sau đó.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/15/498371.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/17/229395.html