Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-07-2012]
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 06 năm 1998. Vào tháng 05 năm 2005, những chấp trước nghiêm trọng của tôi vào dục vọng và ham muốn là cái cớ để cựu thế lực bức hại tôi. Lúc đó bởi vì chính niệm của tôi không mạnh, tôi nghĩ mình phải chịu bức hại do tôi đã làm nhiều việc không phù hợp với Pháp. Tôi đã bị bắt và đưa vào tù. Dưới áp lực lớn, tôi đã thỏa hiệp với tà ác. Đã bốn năm kể từ khi tôi được thả ra và tôi vẫn đang cố gắng để làm tốt ba việc. Tôi tập trung vào việc học Pháp thật nhiều và tôi phát chính niệm hàng ngày. Tuy nhiên, cái bóng của việc bị bức hại vẫn đeo bám tôi và vẫn nấn ná trong tâm tôi như một bóng ma.
Bất cứ khi nào tôi nghe hay biết được chuyện các học viên quanh tôi đang bị bức hại, ngay lập tức tôi sẽ liên tưởng việc đó đến trải nghiệm của tôi. Tôi sẽ suy nghĩ hết sức cẩn thận xem liệu tôi có nên liên lạc với những học viên đó nữa hay không và liệu tôi có để lại bất cứ “manh mối” nào cho tà ác hay không. Hàng ngày tôi đều theo dõi sát những bài viết “Tin thêm về cuộc bức hại từ Trung Quốc” khi tôi đọc trang web Minh Huệ. Tôi luôn cố gắng tìm hiểu về những hoàn cảnh mà các học viên bị bắt giữ ở mỗi vùng để khi đến vùng đó tôi nên cẩn thận. Đôi lúc tôi mơ thấy đang bị giam giữ trong tù và tôi thường cảm thấy kiệt quệ cả thân lẫn tâm. Tôi rất mệt mỏi.
Bởi vì tôi đã không loại bỏ “sự sợ hãi” trong tôi và “chấp trước sợ” tà ác, tôi trở nên tật đố khi tôi thấy những học viên khác làm tốt ba việc. Tôi tìm ra những chấp trước người thường mà học viên đó đã không tu bỏ đi. Tôi sẽ chỉ chúng ra cho người học viên đó nhưng trong tâm tôi nghĩ, “Nếu những tâm chấp trước của người thường đó không được tu bỏ đi thì chúng sẽ khiến anh ấy hay cô ấy bị bức hại.” Tâm tật đố thường đi cùng với những suy nghĩ xấu xa và đó thực sự là ma tính của một người trong công việc. Nhưng Sư Phụ đã không bỏ rơi tôi, một đệ tử mà đã khiến Ngài thất vọng trước đây. Thấy rằng tôi còn có quá nhiều tâm chấp trước dơ bẩn của con người và rằng chính niệm của tôi không đủ mạnh, Sư Phụ đã liên tục điểm hóa cho tôi và an bài để tôi gặp phải những tình huống khác nhau trong cuộc sống thường ngày nhằm bộc lộ ra ma tính của tôi. Theo cách này tôi có thể loại bỏ chúng.
Trong khi phát chính niệm, Sư Phụ đã cho tôi nhìn thấy một lượng lớn tà ác bị tiêu trừ bởi chính niệm của tôi. Khi tôi cảm thấy rằng khả năng của tôi không đủ, tôi có thể cảm nhận rằng Sư Phụ ở ngay bên cạnh tôi, gia trì cho tôi và cấp cho tôi năng lượng mạnh mẽ để giải thể tà ác. Tôi biết rằng Sư Phụ đang khích lệ tôi và rằng Ngài muốn tôi có được sự tự tin. Tuy nhiên, cái bóng của việc bị bức hại vẫn không hoàn toàn bị loại bỏ. Việc đó giống với việc nhổ cỏ dại ở trong vườn. Ngay sau khi một khu vực được nhổ sạch cỏ dại, một loạt cỏ dại khác sẽ lại xuất hiện.
Sau khi luyện công vào buổi sáng nay tôi đã nghĩ về việc tại sao mà tôi vẫn không thể thoát ra khỏi cái bóng trong cuộc bức hại của cựu thế lực và tại sao tôi lại sợ hãi đến vậy. Đôi lúc khi tôi sợ hãi, có cảm giác như có cái gì đó đang bóp nghẹt lấy trái tim của tôi, cứ như thể là tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Tôi tập trung vào việc hướng nội và nhận ra rằng tất cả cảm giác đó đều bắt đầu khi tôi không thể từ bỏ các chấp trước vào tình cảm đối với con gái và chồng của tôi và khi tôi không thể buông bỏ cuộc sống của mình giữa người thường. Sau khi tôi nhận ra những chấp trước này, tôi tiếp tục hướng nội sâu hơn và thấy một quan niệm mà tôi đã nuôi dưỡng và phù hợp với cựu thế lực. Tôi luôn nghĩ rằng nếu tôi không tu luyện tốt thì tôi nên chịu bức hại.
Tuy nhiên tôi biết rằng mình vẫn chưa chạm tới nguyên nhân gốc rễ. Tôi tiếp tục hướng nội và thấy rằng tôi luôn có cảm giác ăn năn. Khi tôi bị bức hại bởi tà ác và hủy hoại bản thân, tôi nghĩ rằng mình đã không làm tốt. Tôi luôn cảm thấy rằng thật tốt biết bao nếu mình không phạm phải lỗi lầm đó. Có lẽ tôi đã có thể tu luyện đến tầng thứ thậm chí còn cao hơn và tôi sẽ hoàn hảo mà không có lỗi. Theo phản xạ, tôi có một suy nghĩ, đó là để tẩy sạch vết nhơ. Để gột sạch vết nhơ, tôi cho rằng mình cần phải chịu đựng một đợt bức hại khác,, lại bắt đầu một đợt mới, làm tốt trong khi bị bức hại và như vậy thì tôi sẽ thực sự đạt tiêu chuẩn. Nhưng tôi cũng lo rằng nếu tôi lại thất bại trong việc phản bức hại thì tôi sẽ bị hủy hoại. Những suy nghĩ này khiến tôi muốn lẩn trốn ở đâu đó. Tôi không muốn sống ở nhà và tôi trở nên bất an.
Sau khi thấy được những thứ tình và chấp trước này, tôi vẫn cảm thấy rằng tôi không tìm được nguyên nhân gốc rễ. Tôi tiếp tục hướng nội sâu hơn và ngay lập tức tôi tìm được nguyên nhân gốc rễ. Đó là quan niệm về “thành – trụ – hoại – diệt” mà được hình thành trong cựu vũ trụ. Quan niệm này đã cắm sâu trong tâm tôi và tôi nghĩ rằng miễn là cái gì đó đã hoại thì nó cần phải bị hủy diệt. Tôi không nhận ra rằng mình đang mang theo quan niệm này nhưng nó đang gây ra ảnh hưởng. Trong rất nhiều trường hợp, tôi đã bị ảnh hưởng bởi nó mà thậm chí không nhận ra được. Tôi nghĩ rằng bởi vì tôi đã không tu luyện tốt nên tôi không đủ tư cách để quay trở về thiên thượng. Tôi đang dùng quan niệm được hình thành trong cựu vũ trụ để đo lường bản thân và những người khác. Điều này chính là trở ngại lớn nhất ngăn cản tôi trong việc hoàn toàn tín Sư tín Pháp.
Ngay khi tôi tìm được nguyên nhân của những thiếu sót trong tôi, tâm tôi lập tức được mở ra và ngay tức thì tôi cảm thấy được khai ngộ. Tôi thực sự cảm nhận được rằng Sư Phụ về cơ bản đã giải thể thứ quan niệm cũ vốn ẩn sâu trong tôi. Lúc đó, cái bóng của việc bị bức hại đã hoàn toàn bị loại bỏ. Thứ vật chất xấu xa được hình thành bởi chấp trước của tôi vào sợ hãi, tật đố, tâm tranh đấu và chấp trước vào tư lợi đã hoàn toàn bị loại bỏ không còn dấu vết.
Trước đây, tôi thường cảm thấy chóng mặt và không khỏe. Tôi thường bị chảy máu mũi với những cục máu đông nhưng tôi không thể tìm ra được nguyên nhân. Giờ đây tôi cảm thấy thể chất của mình có trạng thái tuyệt vời. Tôi tràn đầy năng lượng còn tâm trí thì sáng suốt. Vũ trụ mới viên dung bất diệt các cơ chế và hình thành nên năng lượng mạnh mẽ cho tiểu vũ trụ của tôi. Tôi cảm thấy mình bước qua hai thế giới, đi từ cũ sang mới. Không một ngôn từ nào có thể diễn tả được cảm giác tuyệt vời của việc hoàn toàn xả bỏ và hoàn toàn được tự do. Tôi cảm thấy rằng mình phát ra năng lượng từ bi, nhân từ và hòa ái, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tôi biết chính là Sư Phụ từ bi vĩ đại đã dẫn dắt tôi vượt qua tất cả những khổ đau và thử thách. Ngài đã chỉ dẫn cho tôi để bước ra khỏi guồng quay của cựu vũ trụ và đồng thời thiện giải hết thảy những ân oán phức tạp mà tôi đã tích tụ trong khi giáng hạ xuống từng tầng từng tầng. Nhờ có Sư Phụ tôi cũng tu luyện được ý chí như kim cương, bằng cách tín Sư tín Pháp trong suốt quá trình vượt qua những khổ nạn này.
Sau khi vượt qua tiến trình này trong cuộc sống, tôi cảm thấy thực sự rất khó khi đi đến bước này. Bây giờ và hơn bất cứ lúc nào, tôi đều hiểu rằng đó chính là Sư Phụ đã phó xuất vô hạn độ để các đệ tử có thể tiến bước trong tu luyện.
Sư Phụ đã giảng cho chúng ta trong “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp”:
“Tôi bảo mọi người này, hãy trân quý những gì chư vị đã trải qua, những gì đã làm, [và] những năm tháng trong chứng thực Pháp. Lịch sử đi qua rồi, đã qua không trở lại.”
Mỗi lần tôi đọc đoạn này tôi đều khóc bởi vì tôi biết khó khăn biết bao khi đi đến được giai đoạn này trong Chính Pháp.
Tôi muốn bày tỏ lòng tôn kính của mình đối với Sư Phụ. Đệ tử xin cúi đầu cảm tạ ân Sư!
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/7/28/破除观念-走出旧势力迫害的阴影-260548.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/10/134872.html
Đăng ngày: 16-9-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.