Bài viết của Vũ Trình, phóng viên Minh Huệ tại New York, Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 29-05-2025] Vì sao The New York Times, một “tờ báo chuẩn mực”, lại liên tục không đưa tin về những hành động tàn bạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong cuộc bức hại Pháp Luân Công, mà lại khuếch đại tuyên truyền của Đảng này?

Chiến dịch của ĐCSTQ nhằm xóa sổ triệt để nhóm tu luyện Pháp Luân Công (Pháp Luân Đại Pháp) là một trong những cuộc khủng hoảng nhân quyền nghiêm trọng nhất đang diễn ra ở Trung Quốc, ảnh hưởng đến hàng chục triệu người và tiêu tốn hàng tỷ đô la. Tuy nhiên, sự việc này lại bị xem nhẹ quá mức, còn các nạn nhân thì bị bỏ rơi và bôi nhọ. Tháng 3 năm 2024, Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp (Faluninfo.net) đã công bố một báo cáo điều tra và đi đến những kết luận chính dưới đây.

ad38a729cc4ec8e6f4c99aa28170f7cb.jpg

Phân tích tổng hợp về cách đưa tin trong các bài báo của The New York Times từ năm 1999 đến 2023. Đỏ: Không chính xác / tiêu cực; Xanh: Trung lập / tích cực; Xám: không qua điều tra (Nguồn: Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp)

1. Quá nhiều thông tin xuyên tạc

Cách đưa tin của The New York Times đã bóp méo một cách nghiêm trọng và vô trách nhiệm câu chuyện về Pháp Luân Công, dù đó là về bản chất của môn tu luyện này hay quy mô của cuộc bức hại. Việc không đưa tin hoặc đưa tin không chính xác đều gây ra những hệ lụy sâu rộng cho người ở Trung Quốc và trên toàn thế giới.

2. Thường xuyên đưa tin không chính xác

Cách đưa tin của The New York Times về Pháp Luân Công đầy lỗi sai sự thật, từ những khẳng định dường như vô hại đến những cái mác mang tính phá hoại lớn hơn làm dấy lên sự thù ghét đối với nhóm người tu luyện này. Các nhận định của The New York Times về tôn chỉ “Chân-Thiện-Nhẫn” và tín ngưỡng của Pháp Luân Công, phần lớn là không chính xác hoặc tiêu cực, và thường đi theo luận điệu của ĐCSTQ. Những bài báo này dựng lên hình ảnh một Pháp Luân Công trái ngược với những trải nghiệm thực tế của các học viên cũng như nhận định của các chuyên gia về tôn giáo tín ngưỡng Trung Quốc.

3. Hùa theo ĐCSTQ

Ngay từ đầu, khi đưa tin về chiến dịch bạo lực do chính quyền này phát động vào tháng 7 năm 1999, The New York Times đã ưu ái các nguồn tin của chính phủ Trung Quốc. Tờ báo này lặp lại, và dường như đã mặc nhận, những tuyên truyền của chính quyền Trung Quốc về cuộc bức hại. Đến nay, The New York Timesvẫn tiếp tục tuyên bố như vậy, dù là mâu thuẫn với các bài viết ban đầu của chính nó và các nghiên cứu mới nổi của các nhóm nhân quyền.

4. Im lặng về cuộc bức hại Pháp Luân Công

Trong 20 năm qua, The New York Times đã im lặng một cách kỳ lạ về những hành động tàn bạo đối với các học viên Pháp Luân Công, kể cả nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ các tù nhân lương tâm. Thật khó tin rằng, kể từ năm 2016, tờ báo này không đăng một bài báo nào về những vụ vi phạm nhân quyền đối với các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc, mặc dù những vi phạm này vẫn tiếp diễn trên diện rộng. Tờ báo này đã phớt lờ các báo cáo quan trọng của các nhóm nhân quyền, của Tòa án Luận tội Trung Quốc (China Tribunal) tại London năm 2019 về nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng, cũng như các trường hợp nổi cộm đang diễn ra như các án tù và cái chết của các học viên trong thời gian bị giam giữ. Ít nhất một cựu nhà báo của The New York Times cho biết đã bị các biên tập viên ngăn cản điều tra về các vụ lạm dụng cấy ghép nội tạng, mà trong đó, các học viên Pháp Luân Công và các tù nhân lương tâm khác bị biến thành nguồn nội tạng.

5. Khác biệt so với các đối thủ

Trong giai đoạn đầu của cuộc khủng hoảng nhân quyền Pháp Luân Công, cách đưa tin của The New York Times khá khác biệt so với các tờ báo lớn khác. Trong khi The New York Times dường như chủ yếu là bóp méo sự thật về tín ngưỡng của Pháp Luân Công và xây dựng quan hệ với giới lãnh đạo cộng sản Trung Quốc, thì các tờ báo tương ứng như The Wall Street JournalWashington Post, v.v, lại thực hiện các cuộc điều tra mang tính đột phá, đồng thời có những bài báo đoạt giải về những tổn thất về nhân mạng do cuộc đàn áp này gây ra, cũng như những sai lệch trong tuyên truyền của chính quyền Trung Quốc về Pháp Luân Công. Đến năm 2019, các hãng tin như The Guardian và Reuters đã đưa tin về các kết luận của Tòa án Luận tội Trung Quốc, nhưng The New York Times lại phớt lờ.

6. Chênh lệch lớn trong tần suất đưa tin về người Duy Ngô Nhĩ và người Tây Tạng

Sự im lặng của The New York Times về Pháp Luân Công càng lộ rõ hơn khi so sánh tần suất đưa tin về các cuộc khủng hoảng nhân quyền đối với các nhóm tôn giáo và dân tộc khác ở Trung Quốc, cụ thể là người Duy Ngô Nhĩ và người Tây Tạng với dân số nhỏ hơn nhiều so với cộng đồng Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Từ năm 2009 đến nay, Times đã xuất bản hàng trăm bài báo, trong đó có cả các báo cáo điều tra, những bài viết đầy thương cảm về một số tù nhân người Duy Ngô Nhĩ và Tây Tạng, cũng như hàng chục bài xã luận của các học giả và người của các cộng đồng này. Ngược lại, tờ báo này chỉ đăng bảy câu chuyện về cuộc bức hại Pháp Luân Công, trong đó, không có đến một bài xã luận của học viên Pháp Luân Công.

7. Ngày càng xuyên tạc nhiều hơn

Trong những năm gần đây, cách đưa tin của The New York Times ngày càng có vấn đề. Ngoài sự im lặng tuyệt đối về các vụ vi phạm nhân quyền đối với học viên Pháp Luân Công, một số bài báo mà tờ báo này đăng về Pháp Luân Công lại mang thái độ thù địch công khai và nhắm vào các tổ chức do các học viên thành lập. Những bài báo tiêu cực này lặp lại những thông tin sai lệch trước đó, và thêm vào những thông tin sai lệch mới, mà thực ra chính là phục vụ cho mục tiêu của ĐCSTQ, đó là vu khống Pháp Luân Công và bịt miệng những người chỉ trích Đảng này.

8. Những sinh mạng đã mất và lỗ hổng thông tin

Hệ lụy do The New York Times đưa tin xuyên tạc và đối xử vô trách nhiệm với các học viên Pháp Luân Công như những “nạn nhân không đáng được quan tâm” là tác nhân giúp thủ phạm không bị trừng phạt, trong khi khiến nạn nhân mất đi sự hỗ trợ của cộng đồng quốc tế cho sự sống còn của họ, điều này chắc chắn đã dẫn đến đau khổ và mất mát về sinh mạng nhiều hơn trên khắp Trung Quốc Đại lục. Nếu xét đến thực tế rằng cuộc bức hại của chính quyền Trung Quốc nhắm vào Pháp Luân Công có liên quan mật thiết với các vấn đề trọng tâm trong đời sống hàng ngày ở Trung Quốc — như kiểm duyệt Internet, giám sát công cộng, lao động cưỡng bức, và những yếu kém của nền pháp quyền — thì sự im lặng của The New York Times về Pháp Luân Công đã khiến các nhà hoạch định chính sách và doanh nghiệp thiếu mất những thông tin quan trọng để định vị Trung Quốc ngày nay.

9. Bên hưởng lợi từ những xuyên tạc của The New York Times

Chính quyền Trung Quốc đã hưởng lợi lớn từ việc đưa tin của tờ báo này, tạo đà cho ý đồ gạt Pháp Luân Công ra bên lề và che đậy cuộc đàn áp môn tu luyện này, đồng thời tạo dựng uy tín cho tuyên truyền chống Pháp Luân Công, cả trong nước lẫn trên toàn cầu. Trong khi đó, The New York Times đã tránh bị chính quyền Trung Quốc trừng phạt (mà có lẽ còn được ưu ái) khi buông tay trong việc đưa tin về cuộc đàn áp tín ngưỡng một cách có hệ thống của ĐCSTQ nhắm vào Pháp Luân Công.

Chú thích của phóng viên: Tôi không thể không lưu ý rằng The New York Times, do Henry J. Raymond và George Jones thành lập vào năm 1851, đã luôn nghiêm túc đưa tin về các vấn đề chính trị, xã hội, và văn hóa bằng các bài phóng sự chuyên sâu. Trong nhiều thập kỷ, tờ báo này đã gây dựng được uy tín cao và từng là tờ báo tự do lớn nhất ở Hoa Kỳ, chuyên cung cấp cho độc giả nội dung tin tức chất lượng. Tuy nhiên, trong 26 năm qua, tờ báo uy tín cao một thời nhờ sự cần mẫn của nhiều thế hệ này đã sa sút do đưa tin sai lệch, sai sự thật, và không đưa tin về Pháp Luân Công. Những vấn đề này đã gây ra những hệ lụy lớn trong thực tế đối với thế giới cũng như chính The New York Times. Vậy đâu là nguyên nhân đằng sau việc này?

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/29/495567.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/30/228295.html