Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-05-2012] Chồng tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào mùa hè năm 1998 sau khi được một đồng nghiệp giới thiệu môn tập này. Lúc đó, con gái của chúng tôi mới có hai tuổi. Tôi đã phải chịu thua ông chồng cố chấp của mình và đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi rất đồng tình với nội dung của cuốn sách, cuốn sách dạy người ta làm người tốt và sống có đạo đức. Ngoài ra, nó còn có tác dụng chữa bệnh khỏe người. Tuy nhiên, tôi không hiểu rõ về Pháp Luân Công hay tu luyện. Có lẽ, lúc đó tôi chưa có duyên tu luyện Pháp Luân Công.

Không lâu sau, vào tháng Bảy năm 1999, ĐCSTQ đã phát động một chiến dịch kích động thù hận với Pháp Luân Công trên toàn quốc và đàn áp những học viên Pháp Luân Công. Gia đình tôi, giống như hàng triệu gia đình ở Trung Quốc có người tập Pháp Luân Công, đã phải gánh chịu sự đàn áp của ĐCSTQ. Chúng tôi cảm thấy cô độc và vô vọng, giống như một con thuyền lênh đênh trên biển vào ngày giông bão mà không tìm thấy được một nơi trú. Trước kia tôi ủng hộ Pháp Luân Công, nhưng dưới áp lực của chế độ, tôi đã đầu hàng và bắt đầu ngăn chồng mình tập Pháp Luân Công. Xung đột giữa chúng tôi trở nên gay gắt tới mức chúng tôi gần ly dị. Cuộc đàn áp Pháp Luân Công đã tạo ra tổn thất rất lớn cho tinh thần và cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Giờ đây, con gái tôi đã học trung học và vượt trội về học thuật. Tôi không còn phản đối Pháp Luân Công nữa. Thực ra, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Công. Hàng ngày, cả gia đình tôi sống trong ánh sáng từ bi của Pháp Luân Công. Chúng tôi rất hạnh phúc. Không có từ nào có thể mô tả hết lòng biết ơn của tôi dành cho Sư phụ và Pháp Luân Công. Tôi hy vọng câu chuyện của mình sẽ cổ vũ mọi người suy ngẫm xem thực chất Pháp Luân Công là gì. Hãy nghĩ về những việc đã xảy đến với các học viên Pháp Luân Công trong hơn 13 năm bị bức hại tàn bạo. Mọi người đã đáp lại cuộc bức hại đó như thế nào? Chúng ta đã làm gì để phản ứng lại cuộc bức hại đó?

1. Sự thay đổi của chồng tôi

Tôi và chồng yêu nhau từ khi còn học chung đại học. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi chuyển tới sống ở thành phố. Anh ấy có một công việc có thu nhập tốt. Chồng tôi rất thông minh và chăm chỉ. Anh ấy có quan hệ tốt với đồng nghiệp và lãnh đạo. Vì vậy, ban lãnh đạo đã tin tưởng và nhanh chóng đề bạt anh ấy. Mọi người nghĩ rằng anh ấy sẽ nhanh chóng thăng tiến. Chồng tôi cũng có rất nhiều kỳ vọng cho sự nghiệp của mình. Tôi khá tự hào về chồng mình. Không lâu sau, chúng tôi mua một căn nhà và con gái tôi chào đời, mang lại hạnh phúc cho cả gia đình chúng tôi.

Sau khi chồng tôi được thăng chức, anh ấy ngày càng bận. Anh ấy đi làm sớm và về nhà muộn. Thỉnh thoảng, anh ấy phải thức khuya làm việc và làm ngoài giờ vào các ngày cuối tuần. Anh ấy bận tới mức hiếm khi ở nhà. Văn phòng của anh ấy nổi tiếng là có nhiều thu nhập ngoài. Thỉnh thoảng anh ấy mang quà cáp về nhà, như áo sơ mi và các vật dụng gia đình. Đôi lúc là tiền mặt. Khi chúng tôi nói chuyện, anh ấy chủ yếu kể về việc của cơ quan, và việc mọi người tranh đấu vì danh lợi như thế nào. Tôi cảm thấy anh ấy ngày càng trở nên phức tạp và chấp trước vào truy cầu danh tiếng và tiền bạc. Anh ấy không còn là người đàn ông vô tư và hạnh phúc như lúc mới ra trường nữa. Thậm chí khi anh ấy về nhà với con gái và tôi, anh ấy cũng hiếm khi mỉm cười hay cười đùa.

Một năm, công ty anh ấy kêu gọi hiến máu. Chồng tôi là người đầu tiên đăng ký. Sau khi hiến máu, anh ấy phải nghỉ ngơi, nhưng tôi không có thời gian chăm sóc anh ấy bởi con gái tôi mới có vài tháng tuổi và cha mẹ chúng tôi không ở cùng để giúp đỡ. Ngày hôm sau, anh ấy được gọi lên cơ quan có việc gấp, vì vậy anh ấy không có thời gian để nghỉ ngơi. Vào ngày thứ ba, anh ấy bắt đầu bị sốt. Anh ấy đi thử máu và truyền máu, nhưng cơn sốt vẫn không hạ. Cơn sốt kéo dài một tuần. Nhiệt độ cơ thể của anh ấy vẫn lên tới 39 độ. Sau đó, anh ấy bắt đầu họ dữ dội. Anh ấy ho một tháng. Thỉnh thoảng, tôi tỉnh giấc vì tiếng ho của anh ấy lúc nửa đêm. Tôi rất lo lắng. Anh ấy không muốn tôi lo lắng, vì vậy anh ấy nói với tôi rằng anh ấy vẫn ổn. Cuối cùng, anh ấy cũng khỏi, nhưng sau đó, anh ấy mỗi năm lại bị sốt cao một lần. Anh ấy trở nên ốm yếu. Lúc đó, con của chúng tôi còn nhỏ. Tôi gần như kiệt sức khi chăm sóc hai người họ.

Mùa hè năm 1998 là một bước ngoặt cho chồng tôi và gia đình tôi. Anh ấy học Pháp Luân Công ở công ty và bắt đầu tập. Một hôm, anh ấy mang cuốn Chuyển Pháp Luân về nhà và trịnh trọng nói với tôi: “Anh sẽ bắt đầu tập Pháp Luân Công.” Kể từ đó, chồng tôi như một người đàn ông khác. Mỗi ngày, anh ấy dường như được nạp đầy năng lượng. Anh ấy trông hạnh phúc và thư giãn. Dường như không có gì làm anh ấy thấy bực bội. Anh ấy cũng trở nên rất quan tâm, chu đáo. Anh ấy vẫn bận rộn làm việc, nhưng không còn phàn nàn như trước nữa. Thậm chí, khi về nhà trễ, anh ấy vẫn giúp tôi trông con và làm việc nhà. Anh ấy không còn nhận “quà” ở công ty nữa. Quan trọng nhất, anh ấy trở nên rất khỏe mạnh. Anh ấy không bao giờ bị ốm như trước đây. Cho tới tận hôm nay, anh ấy cũng chưa từng bị ốm thêm một lần.

Khi chồng tôi đọc sách Pháp Luân Công, anh ấy thỉnh thoảng hỏi tôi: “Sao em không đọc sách? Hay lắm. Chúng ta đã đi học nhiều năm, nhưng chưa bao giờ được dạy về ý nghĩa của cuộc sống. Giờ đây, anh nhận ra một người nên tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành một người tốt. Một người không nên tính toán về lợi ích cá nhân, không nên làm tổn hại người khác vì nó. Trước đây, anh chỉ nghĩ về việc thăng quan tiến chức và đấu đá với người khác vì danh lợi. Anh đã hoàn toàn kiệt sức. Giờ đây anh hiểu cái gì của mình sẽ là của mình. Anh sẽ không bao giờ tranh giành vì nó. Anh đang tuân theo quy luật của tự nhiên và cảm thấy rất thoải mái. Nếu có thời gian, tại sao em không học sách Pháp Luân Công với anh?”

Khi không bận con nhỏ, tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi thật sự thích nội dung của nó, nhưng tôi luôn bận rộn với công việc của mình và với việc chăm sóc con gái. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi có đủ thời gian dành cho bản thân. Tôi đọc sách không đều đặn. Tôi không bao giờ giống chồng mình, người thật sự hiểu nội dung của cuốn sách và quyết tâm tu luyện Pháp Luân Công. Mặc dù vậy, tôi ủng hộ quyết định của anh ấy. Tôi lo việc nhà và chăm sóc con nhỏ để anh ấy có thời gian học sách Pháp Luân Công. Thỉnh thoảng khi chồng tôi nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi và con gái cũng yên lặng ngồi nghe. Hình như con gái tôi hiểu nội dung các bài giảng bởi vì cháu luôn yên lặng nghe. Lúc đó, chúng tôi thật sự là một gia đình nhỏ hạnh phúc.

2. ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công

Những ngày hạnh phúc dường như nhanh chóng kết thúc. Vào mùa hè năm 1999, bí thư đảng ở nơi tôi làm việc đã bắt đầu hỏi từng nhân viên rằng họ có tập Pháp Luân Công không. Tôi đã chết lặng về cuộc thẩm vấn bởi chồng tôi ít khi liên lạc với các học viên Pháp Luân Công khác. Anh ấy luôn học và tập Pháp Luân Công một mình ở nhà. Vì anh ấy tập một mình, anh ấy không biết rằng hàng ngàn học viên Pháp Luân Công đã đi đến văn phòng thỉnh nguyện chính phủ vào ngày 25 tháng Tư năm 1999 để thỉnh nguyện chính phủ đối xử công bằng với Pháp Luân Công.

Chồng tôi kể với tôi rằng bí thư đảng ở chỗ làm của anh ấy không động đến anh ấy. Mà anh ấy tự nguyện cung cấp thông tin bởi anh ấy cảm thấy anh ấy nên nói lên sự thật bởi anh ấy tu luyện theo các nguyên lý của Pháp Luân Công. Anh ấy không biết rằng việc nói lên sự thật đã đẩy anh và gia đình vào cuộc bức hại tàn bạo của ĐCSQ. Anh ấy không biết rằng ĐCSTQ sẽ dồn những người học viên Pháp Luân Công vô tội và yêu hòa bình vào hơn một thập niên đàn áp, tra tấn và rất nhiều điều tàn nhẫn.

Bắt đầu từ năm đó, hạnh phúc gia đình tôi tan vỡ. Hạnh phúc được thay thế bởi những áp lực chưa từng thấy, những khủng bố vô danh và các cuộc tranh cãi triền miên. Chồng tôi chịu nhiều áp lực hơn bởi anh ấy tập Pháp Luân Công, không nhận được sự ủng hộ của gia đình, phải chịu áp lực từ ban lãnh đạo công ty, cái nhìn khinh rẻ của những người mắc lừa chiến dịch tuyên truyền lòng thù hận của ĐCSTQ, cũng như cuộc đàn áp ghê tởm chống lại anh ấy vì anh ấy tập Pháp Luân Công. Khi tôi viết bài này, tôi không muốn nhớ lại những gì mà chúng tôi đã phải trải qua khi đó. Tôi ước rằng nó chỉ là một cơn ác mông. Mặc dù vậy, cơn ác mộng đó đã thử thách lương tri và lòng dũng cảm của những người dân Trung Quốc.

Lúc đầu, ban lãnh đạo công ty gặp chồng tôi để yêu cầu anh từ bỏ môn tập. Chồng tôi đã nhân cơ hội đó nói cho họ những cải thiện về sức khỏe và tinh thần mà anh đã trả qua sau khi tập Pháp Luân Công. Anh ấy đã chứng minh tập Pháp Luân Công không có gì sai bằng chính sự trải nghiệm của bản thân mình, và đó chỉ là niềm tin cá nhân chứ không có bất kỳ tác hại nào đối với xã hội, công việc, và gia đình. Cuối cùng, anh ấy nói anh ấy sẽ không từ bỏ môn tập.

Vì chồng tôi từ chối viết tuyên bố bỏ tập Pháp Luân Công, lãnh đạo đã nhiều lần đến nhà chúng tôi để thuyết phục anh ấy bỏ môn tập. Lúc đầu, tôi đứng về phía chồng mình và giải thích cho họ những thay đổi kỳ diệu mà chồng tôi đã trải qua. Tôi bảo họ rằng từ khi anh ấy tập Pháp Luân Công, gia đình chúng tôi đã hạnh phúc hơn như thế nào. Nhưng cuộc đàn áp vẫn tiếp tục leo thang. Cả đồng nghiệp của tôi và đồng nghiệp của anh ấy đều không hiểu Pháp Luân Công. Họ bảo chúng tôi hãy theo yêu cầu của ĐCSTQ và từ bỏ tập luyện. Họ bảo tôi đừng nên chống lại ĐCSTQ. Họ bảo rằng tôi không thể chống lại ĐCSTQ được. Họ khuyên tôi đừng nên hủy hoại tương lai của chúng tôi vì Pháp Luân Công. Dần dần, thái độ của tôi đã thay đổi. Tôi đề nghị chồng nghĩ tới tôi và con gái. Tôi yêu cầu anh ấy từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi không muốn bất cứ ai làm phiền cuộc sống của chúng tôi thêm nữa. Tôi chỉ muốn một cuộc sống yên bình. Tôi cảm thấy mình đang ở bên bờ vực của sụp đổ vì những áp lực vây quanh chúng tôi.

Thực ra, chồng tôi còn phải đối mặt với nhiều áp lực hơn. Cho dù khi đi làm hay khi ở nhà, anh ấy phải đối mặt với những cuộc “đối thoại” liên miên từ ban lãnh đạo. Đồng nghiệp không hiểu anh ấy. Và ngay cả tôi cũng không còn đứng bên anh ấy. Tuy nhiên, anh ấy không bao giờ dao động.

 “Anh không làm gì sai cả. Pháp Luân Công không làm gì sai cả. Anh sẽ không từ bỏ nó.” Anh ấy nói.

Cho tới tận hôm nay, tôi cũng không hiểu làm thế nào mà anh ấy có thể đứng vững được. Trong những ngày đó, tôi thường gây áp lực cho anh: “Con và em hay Pháp Luân Công? Anh hãy chọn đi.” Tôi thường thách thức anh ấy như vậy.

Một hôm, chồng tôi trả lời tôi trong nước mắt: “Anh muốn cả hai. Giữa hai bên không có gì mâu thuẫn cả. Anh không cần phải lựa chọn. Mọi người không hiểu anh. Nhưng làm sao mà em cũng không hiểu anh như vậy? Em đã quên hạnh phúc mà Pháp Luân Công mang lại cho chúng ta rồi sao? Chúng ta phải làm theo lương tâm của mình. Anh hiểu là em đang phải đối mặt với rất nhiều khổ sở và áp lực, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả. Cái gì là đúng thì sẽ vĩnh viễn là đúng. Em sẽ không hy sinh vô ích đâu.”

Từ sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng chồng tôi đúng và Pháp Luân Công là tốt. Tôi cũng biết mình không thể nào thay đổi niềm tin của anh ấy. Dần dần, chúng tôi ít có các cuộc “viếng thăm” hơn. Mọi người ngừng việc ép chồng tôi từ bỏ niềm tin của anh ấy. Dường như mọi thứ đã lắng lại, nhưng sự thật là mức độ trầm trọng của cuộc đàn áp vẫn đang leo thang.

Không lâu sau năm mới năm 2001, ĐCSTQ bắt đầu phát sóng vụ tự thiêu giả ở quảng trường Thiên An Môn. Chiến dịch tuyên truyền của nhà nước nhằm kích động lòng thù hận với các học viên Pháp Luân Công và để bào chữa cho lý do đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Mọi người trở nên sợ hãi và kỳ thị các học viên. Lại một lần nữa, gia đình tôi phải đối mặt với vô số áp lực từ những người đã xem những tuyên truyền này. Lần này, cả bố mẹ của chúng tôi cũng gọi điện. Bố mẹ thậm chí dọa sẽ từ bỏ anh. Một người bạn thân ở công ty còn đề nghị tôi ly dị chồng. Bị bao vây bởi áp lực và sự đau đớn, tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Tôi không còn sức để đấu tranh nữa. Niềm tin tinh thần của anh ấy giúp anh ấy đi tiếp, nhưng chính đứa con gái nhỏ bé và yếu đuối đã giúp tôi đi tiếp. Tôi muốn cho con gái chúng tôi một gia đình hoàn chỉnh.

Pháp Luân Công trở thành một điều cấm kỵ trong gia đình tôi. Cả hai chúng tôi đều tránh nói về nó. Chúng tôi ngừng xem TV. Khi tôi nghe thấy người khác nói về Pháp Luân Công, tôi sẽ tránh họ. Tuy nhiên, ai có thể tránh được ĐCSTQ chừng nào người đó còn sống ở Trung Quốc?

Chồng tôi bị bắt ở công ty vào năm 2002 vì tập Pháp Luân Công. Cảnh sát đã lấy chìa khóa nhà của anh ấy và lục soát nhà chúng tôi. Họ tịch thu máy tính, màn hình của chúng tôi và không bao giờ trả lại cho chúng tôi. Cảnh sát nói rằng họ tịch thu những thứ đó bởi chúng tôi đã truy cập vào các trang web bất hợp pháp, nhưng họ lại không chỉ ra được trang web cụ thể nào mà họ cho rằng bất hợp pháp. Với buộc tội vô căn cớ như vậy, cảnh sát đã giữ chồng tôi trong trại tạm giam hai tháng.

Lúc đó, con gái tôi đang đi học nhà trẻ. Tôi đã òa khóc khi nhìn thấy cảnh tan hoang mà cảnh sát để lại. Tôi không biết phải làm gì. Tôi đã trưởng thành trong những tuyên truyền của ĐCSTQ. Trong đầu tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ĐCSTQ “vĩ, quang, chính” lại có một hành động đê hèn trong việc lừa dối và đàn áp nhân dân của nó như thế này. Trái lại, tôi biết chồng mình là một người đàn ông rất tốt. Tôi đã đọc các cuốn sách của Pháp Luân Công và biết rằng Pháp Luân Công không có gì giống như những gì ĐCSTQ đã mô tả trong các chiến dịch tuyên truyền của nó. Điều gì đang diễn ra? Tôi hoàn toàn không biết phán xét thế nào nữa. Tôi cực kỳ rối bời.

Chồng tôi đã bị sa thải sau khi được thả. Tuy nhiên, anh ấy không hề ôm giữ chút thù hận nào. Tôi đặc biệt ấn tượng khi thấy anh ấy mua một cái máy tính mới và bắt đầu làm những việc anh ấy nghĩ rằng đúng. Tôi cảm thấy mình đã hết sức chịu đựng rồi, vì vậy cuối cùng tôi đã đề nghị ly hôn. Anh ấy thấy tôi đã quyết định, vì vậy đồng ý với nét mặt đau đớn: “Anh thật sự chỉ hy vọng em sẽ có được hạnh phúc. Anh luôn muốn em hạnh phúc mặc dù em có thể không đồng ý. Nếu em nghĩ ly hôn có thể giải phóng em khỏi đau khổ và áp lực, anh sẽ đồng ý.”

Có lẽ số phận của chúng tôi là không chia lìa. Vì vậy, chúng tôi đã ở lại với nhau.

3. Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công

Cuộc sống cứ tiếp diễn. Trung Quốc có câu ngạn ngữ: Thời gian chứng minh tất cả.” Chồng tôi tiếp tục sống theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Anh ấy làm việc chăm chỉ và không bao giờ phàn nàn về việc phải làm quá giờ. Anh ấy luôn sẵn lòng khi đồng nghiệp và hàng xóm nhờ giúp đỡ. Anh ấy chăm nom bố mẹ và anh em của chúng tôi. Hành động của anh ấy đã nói lên nhiều điều. Dần dần, đồng nghiệp và bạn bè quay lại với anh khi họ có vấn đề với việc giáo dục con cái họ, khó khăn trong công việc và xung đột với vợ/chồng mình. Họ muốn xin chồng tôi lời khuyên – họ tin tưởng anh ấy. Họ cảm thấy nói chuyện với chồng tôi thật hữu ích.

Cuối cùng, bố chồng tôi tới. Lúc đầu, ông ấy đã thề sẽ từ chồng tôi nếu anh ấy không bỏ tập Pháp Luân Công. Sau đó, mẹ chồng và anh chồng tôi đều bị ốm và được nhận vào bệnh viện chữa trị. Chồng tôi gặp bác sỹ của họ, biếu tiền và đưa thức ăn đến bệnh viện. [Bệnh viện ở Trung Quốc không cung cấp đồ ăn cho bệnh nhân.] Chồng tôi rất quan tâm và săn sóc. Bố chồng tôi đã khen ngợi anh sau lưng anh ấy. Chị chồng tôi còn nói đùa: “Con trai bố tuyệt vời thật, nhưng thật tiếc là anh ấy tập Pháp Luân Công.” Bố chồng tôi lập tức phản đối: “Pháp Luân Công có gì sai? Tập Pháp Luân Công là tốt. Nếu mọi người trên đời này đều tập Pháp Luân Công như con trai tôi, thì thế giới này đã sống tốt mà không cần cảnh sát!”

Sống cùng chồng mình, tôi đã bắt đầu thay đổi thái độ với Pháp Luân Công. Tôi rất ấn tượng với sự hồi phục sức khỏe của chồng mình. Hơn mười năm qua, anh ấy chưa bao giờ bị ốm. Thỉnh thoảng, anh ấy cũng bị cảm hoặc sốt, nhưng anh ấy bình phục rất nhanh. Anh ấy đã hồi phục bệnh đau lưng một cách đáng kể vào tháng Sáu năm 2007. Một buổi chiều, chồng tôi về nhà và phàn nàn về cái lưng đau. Anh ấy nằm ra giường và đổ mổ hôi vì cơn đau. Anh ấy thậm chí không thể xoay người trên giường. Tôi bảo anh ấy đến bệnh viện, nhưng anh ấy hứa rằng anh ấy sẽ nhanh chóng khá hơn. Dựa trên tiểu sử của anh ấy, tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ nhanh chóng bình phục, vì vậy tôi không bàn tới việc đó nữa. Đêm hôm đó, tôi tỉnh dạy và nhận ra rằng anh ấy không thể ngủ được vì đau. Tôi không nói gì bởi biết rằng anh ấy sẽ không nghe. Buổi sáng hôm sau, anh ấy vẫn đau. Anh ấy quyết định nghỉ ngày hôm đó, nhưng khăng khăng rằng tôi hãy cứ đi làm như thường lệ. Tôi nói với anh ấy một cách dứt khoát: “Chúng ta đã cưới nhau nhiều năm như vậy. Em biết không ai có thể thay đổi quyết định của anh. Một mình anh sẽ quyết định cần phải làm gì với cơ thể và sức khỏe của mình. Nếu anh quyết định đi bệnh viện thì hãy gọi điện cho em, em sẽ đưa anh đi.”

Ở chỗ làm, tôi tra cứu triệu chứng của anh ấy trên mạng và nghi rằng anh ấy bị sỏi thận. Nếu như vậy, anh ấy có thể đối diện với tử vong nếu không điều trị. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng và ước gì anh ấy gọi mình sớm. Nhưng anh ấy không gọi. Tôi gọi cho anh ấy, nhưng không ai nhấc máy. Cuối cùng cũng hết giờ làm. Chồng tôi chắc hẳn phải nghe thấy tiếng bước chân của tôi bởi anh ấy mở cửa trước khi tôi gõ cửa. Anh ấy đứng trước mặt tôi, khỏe mạnh như không có bệnh gì. Tôi kiểm tra từ đầu tới chân của anh ấy mà không thể tin được. Giống như một giấc mơ vậy. Không có dấu hiệu của bệnh tật. Thật không thể tin được.

Chồng tôi nói với tôi một cách hài lòng: “Đây là sự kỳ diệu của Pháp Luân Công. Em đã tự hỏi tại sao mà các học viên Pháp Luân Công lại bảo trì niềm tin của họ vào Pháp Luân Công bất chấp 10 năm bị bức hại, bị mất việc, bị bắt giam, bị tống tù, tra tấn, …và thậm chí bị cắp mổ nội tạng khi họ còn đang sống chưa? Cuộc đàn áp Pháp Luân Công không hủy diệt được Pháp Luân Công. Trái lại, Pháp Luân Công đã phổ biến ở hơn 100 quốc gia trên khắp thế giới. Ngày càng có nhiều người biết sự thật về Pháp Luân Công. Ngày càng có nhiều người bị lay động bởi những biểu hiện từ bi và vị tha của các học viên Pháp Luân Công. Ngày càng có nhiều người công khai ủng hộ Pháp Luân Công.”

Chồng tôi đã nhân cơ hội này để kể cho tôi nhiều hơn về Pháp Luân Công. Nó từng là một điều cấm kỵ giữa hai chúng tôi. Giờ đây, tôi đã lắng nghe một cách toàn tâm, toàn lý. Có những điều tôi khó có thể tưởng tượng được, như vụ tự thiêu giả ở quảng trường Thiên An Môn. Tôi khó có thể tin được ĐCSQ có thể thêu dệt những lời dối trá đáng sợ như vậy để bào chữa cho cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Sau đó là việc thu hoạch nội tạng từ những học viên Pháp Luân Công còn đang sống, đang thở. ĐCSTQ đã vượt xa Phát-xít về sự tàn ác. Thậm chí tôi, một người vợ của một học viên Pháp Luân Công, cũng đã tin vào những lời nói dối mà ĐCSTQ tuyên truyền trong suốt 10 năm. Kết quả là, tôi đã không ủng hộ Pháp Luân Công trong gần 10 năm. Giờ đây, tôi đã biết sự thật về Pháp Luân Công, tôi không còn làm phiền chồng mình khi anh ấy học Pháp hay tập công, hay lên mạng nữa. Trước khi nhận ra điều này, tôi cũng loại bỏ những hành xử xấu đã thịnh hành trong xã hội Trung Quốc ngày nay.

Sau đó, chồng tôi bật đoạn băng hình “Tiên tri và cuộc sống” cho tôi. Tôi tin rằng những lời tiên tri của phương đông và phương tây đều đúng. Một xã hội đang hoàn toàn thoái hóa này cuối cùng sẽ sụp đổ. Quy luật của vũ trụ cuối cùng sẽ chế ngự hoàn toàn. Chỉ có một môn tu luyện cao thượng như Pháp Luân Công mới có thể cứu được tâm hồn của nhân loại và đưa chúng ta trở về nguồn gốc của mình.

Cuối cùng, tôi bắt đầu đọc lại Chuyển Pháp Luân vào đầu năm 2008. Lần này, tôi nghĩ tôi đã hiểu ý nghĩa của nó. Tôi đã quỳ gối trước ảnh Sư phụ với hai hàng nước mắt. Tôi đã nói với Sư phụ từ đáy lòng mình: “Từ nay, con sẽ tu luyện. Con sẽ theo lời dạy của Sư phụ và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Con sẽ trở thành một người tốt, một người tốt hơn và một người tu luyện đạt được tiêu chuẩn mà Ngài đề ra.”

4. Phật Pháp vô biên

Sau khi quyết định tập Pháp Luân Công, tôi cảm thấy được niềm vui và sự thần thánh không thể diễn tả được. Tôi cảm thấy giống như một người khác. Những phiền muộn trong cuộc đời, những điều khó chịu ở cơ quan, và những trò chơi xấu cũng như sự cạnh tranh giữa các đồng nghiệp không còn làm tôi bận tâm. Tôi có cảm giác nhẹ nhõm. Nhiều năm chịu áp lực, chịu tra tấn về tinh thần và sự đàn áp đã cướp đi sinh lực của tôi. Tôi thường bị mất ngủ và đau ngực. Tôi yếu đuối và dễ bị ốm. Tôi cũng bị một số bệnh phụ khoa. Tất cả những bệnh này đã biến mất sau khi tôi tập Pháp Luân Công. Tôi đã chứng nghiệm được sự kỳ diệu của Pháp Luân Công đối với mình. Cuối cùng, tôi cũng biết chồng mình cảm thấy thế nào và tại sao các học viên Pháp Luân Công lại có thể mạnh mẽ, lạc quan và hạnh phúc khi đối diện với cuộc bức hại nghiêm trọng.

Vì tôi thường cáu giận với việc chồng tập Pháp Luân Công, tôi không hòa hợp lắm với bố mẹ chồng. Tôi chỉ đến thăm họ vào dịp năm mới và các dịp lễ quan trọng. Trong nhiều năm, tôi không mua gì cho họ. Tôi cũng ngăn chồng mình biếu bố mẹ nhiều tiền hơn các anh chị của anh ấy. Sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi đã chủ động đi thăm bố mẹ chồng và mua nhiều quà. Khi tôi xuất hiện ở cửa nhà họ với nhiều quà trong tay, họ đã rất vui và tôi có thể thấy họ mỉm cười hết cỡ. Năm ngoái, mẹ chồng tôi rất ốm và phải vào viện. Chồng tôi đã nghỉ để chăm sóc mẹ. Chúng tôi cũng trả hầu hết viện phí cho bà. Anh trai và chị gái của chồng tôi rất vui. Bỗng nhiên, chồng tôi và gia đình hơn mười người của anh ấy lại ở bên nhau như một đại gia đình hạnh phúc.

Năm ngoái, cơ quan tôi trải qua một cuộc cải tổ. Tôi đã bị chuyển từ một môi trường làm việc tốt và nhàn hạ sang một bộ phận có điều kiện làm việc tồi tàn và nhiều việc. Ngoài ra, lương và phụ cấp của tôi cũng bị giảm. Tôi đã không phàn nàn. Tôi làm việc chăm chỉ và học các kỹ thuật mới ở bộ phận mới. Tôi không phàn nàn về khối lượng công việc hay môi trường làm việc. Tôi cũng không tranh đấu vì lợi ích cá nhân. Tôi luôn mỉm cười. Tôi luôn hòa nhã và bình thản. Hầu hết các đồng nghiệp mới của tôi đều còn trẻ, tầm 20 tuổi. Họ ngưỡng mộ tôi bởi tôi có thể vui vẻ và hòa nhã trước cuộc cải tổ này. Một hôm, có người đã hỏi tôi: “Chị không bực dọc sao? Hình như ngày nào chị cũng vui vẻ.” Tôi rất hòa hợp với các đồng nghiệp. Họ có thể tin tưởng tâm sự với tôi về mọi chuyện. Họ tôn trọng tôi và tranh nhau giúp tôi trong công việc.

Trước đây, giống như nhiều bậc phụ huynh, tôi đặt kỳ vọng cao ở con mình. Tôi muốn cháu thành công khi cháu lớn lên, vì vậy, tôi đã rất quan tâm tới kết quả học tập của cháu ở trường. Tôi thường đưa cháu tới nhiều lớp học thêm. Con gái tôi chịu rất nhiều áp lực từ việc này. Từ khi tôi tập Pháp Luân Công, tôi không còn chỉ chú trọng tới kết quả học tập của cháu. Thay vào đó, tôi tập chung dạy cháu cách tu dưỡng bản thân để trở thành một người tốt, như là kính trọng thầy cô, hòa hợp với các bạn cùng lớp, vị tha, lịch sự và có trách nhiệm. Lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, con gái tôi cũng trở nên vui vẻ, lạc quan và sẵn lòng giúp đỡ người khác. Thầy cô và bạn bè đều yêu mến cháu. Cháu học rất tốt. Năm nay, cháu đã được nhận vào một trường trung học có uy tín.

Lời kết

Cuối cùng, tôi và gia đình dường như đã thấy cầu vồng sau cơn mưa bão. Chồng tôi đã nhận được sự kính trọng và ủng hộ từ lãnh đạo và các đồng nghiệp của anh ấy. Tôi và con gái tôi đều khỏe mạnh. Ba người chúng tôi cuối cùng lại hạnh phúc. Bạn bè và đồng nghiệp của chúng tôi khá ghen tị. Mặc dù tôi biết chính nhờ Sư phụ và Pháp Luân Công nên chúng tôi mới được hạnh phúc như ngày nay. Nếu không phải vì cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ, đã có nhiều gia đình ở Trung Quốc có thể hạnh phúc như gia đình chúng tôi. Tôi hy vọng rằng mọi người đều sẽ nhận ra rằng ĐCSTQ đang tuyên truyền những lời dối trá về Pháp Luân Công để có một lựa chọn thông minh, sáng suốt.

Từ thông tri kêu gọi viết bài để kỷ niệm 20 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/25/【征稿选登】曾反对丈夫修炼-如今入道得法-257113.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/6/133821.html

Đăng ngày 26-6-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share