Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan
[MINH HUỆ 02-11-2024] Tôi là một học viên mới đến từ miền Nam Đài Loan. Tôi bắt đầu tu luyện cách đây một năm, vào ngày 1 tháng 11 năm 2023.
Trải qua những cay đắng cuộc đời
Tôi đã điều hành một doanh nghiệp ở Trung Quốc đại lục được 25 năm, và trong quá trình đó, tôi đã nếm trải đủ mọi phi lý và muôn vàn khó khăn. Đến năm 50 tuổi, tôi bị u gan, gai cột sống, hễ ngồi hơi lâu mà đứng dậy đột ngột liền hoa mắt chóng mặt. Sức cùng lực kiệt, tâm và thân của tôi dường như đã vượt quá sức chịu đựng. Tôi bắt đầu suy ngẫm, “Mục đích sống của chúng ta là gì?” Để tìm câu trả lời, tôi đã tìm hiểu đủ mọi pháp môn tu luyện, tinh tấn và rất dụng tâm. Mặc dù những vị mà người thường vẫn gọi là thầy hay sư phụ ấy đều rất tốt với tôi, nhưng họ không thể giải khai được nút thắt trong tâm tôi, vậy nên cứ khoảng 3 năm tôi lại chuyển sang một pháp tu khác.
Cổ nhân có câu, “Thiếu niên đắc chí đại bất hạnh; đại khí vãn hành bất hiềm trì” (thành công quá sớm là bất hạnh lớn, có tài nhưng thành công muộn thì cũng không phải quá muộn). Trước đây tôi đã từng ở trong tình huống này.
Vào năm 1997, tôi xây dựng một nhà máy ở Đông Quan, Quảng Đông, Trung Quốc. Lúc đó, ngành thời trang may mặc ở Trung Quốc vẫn chưa phát triển, chưa hội nhập quốc tế, lĩnh vực thiết kế còn thiếu nhiều nhân tài. Ngoài ra, công nghệ ngành thời trang cũng thiếu và đang ở giai đoạn sơ khai. Các nhà bán buôn cạnh tranh bằng cách hạ giá thành, biên lợi nhuận thấp, nhiều doanh nhân cho rằng đó là một điều bất lợi. Nhưng tôi lại xem đây chính là một cơ hội kinh doanh tuyệt vời. Bởi vậy, chỉ trong thời gian ngắn, tôi đã sử dụng một số chiến lược và mọi việc diễn ra thuận lợi, ngay sau khi nhà máy đi vào hoạt động doanh số đã vượt trội. Trong vòng 6 tháng, tôi đã bán được hơn 5 triệu chiếc áo len, lợi nhuận ròng thu về hơn 100 triệu Nhân dân tệ (14,1 triệu Đô la Mỹ). Tôi đã cười ngay cả trong giấc ngủ của mình.
Tiền đến quá nhanh khi tôi còn quá trẻ, tôi cũng không biết đến trời cao đất rộng là gì, nội tâm chỉ toàn nghĩ đến vật chất. Các khách hàng của tôi cũng kiếm được rất nhiều tiền, họ luôn tâng bốc, ngưỡng mộ tôi, làm tôi trở nên kiêu ngạo. Họ thường rủ tôi đến những nhà hàng đắt tiền, đánh bạc, chơi bời trác táng. Tôi đã mắc phải những thói quen xấu.
Thế rồi hiện thế hiện báo đến rất nhanh. Chưa đầy 10 tháng sau khi nhà máy chính thức đi vào hoạt động, kiểm toán nhà nước đã vào thanh tra thuế. Sau đó, tôi có tranh chấp với một trại lao động cưỡng bức ở Vũ Hán, tôi không chịu nổi và đã khởi kiện họ. Tôi thua kiện và còn mất rất nhiều tiền. Vài năm sau, lại có lượt kiểm toán thứ hai. Tai họa liên tiếp xảy đến.
Lúc đó, tôi có một chuỗi cửa hàng đồ hiệu ở Thượng Hải. Ngay trước đêm khai trương, tôi bị tai nạn xe hơi đâm vào cột điện vì say rượu. Tôi bị gãy xương đòn và cánh tay trái, phải nằm gần như bất động trong một năm ròng. 70% cổ phần của tôi ở Thượng Hải đã bị các cổ đông chiếm đoạt, bất hạnh liên tiếp xảy ra. Năm 43 tuổi, ba khách hàng xuất khẩu của tôi bị phá sản; đúng là giọt nước tràn ly khiến tôi suy sụp. Sau khi bán biệt thự ở Mỹ để trả hết nợ, tôi đã lánh ở một nơi rất xa không một ai biết, suy ngẫm xem cuộc đời sẽ đi về đâu. Câu chuyện 25 năm kinh doanh ở Đại lục của tôi là như thế, từ vinh quang đến quạnh hiu, mà tôi có thể dùng làm bài học răn mình trong suốt quãng đời còn lại.
Cơ duyên đắc Pháp
Cách đây ba năm, vì một câu nói của cha, tôi đã từ bỏ công việc kinh doanh ở Đại lục trở về Đài Loan để phụng dưỡng cha mẹ già quãng thời gian cuối đời. Một hôm, tình cờ tôi gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy đã cho tôi mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi ngày tôi đọc một bài giảng, sau khi đọc xong cuốn sách, tôi liền tham dự khóa học 9 ngày không chút do dự. Tôi cảm thấy dường như có một sức mạnh vô hình đã dẫn dắt tôi tu luyện Đại Pháp. Vào ngày đầu tiên của khóa học 9 ngày, một học viên lâu năm đã nói với tôi rằng có hơn 50 cuốn kinh sách Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp tôi nhận thức sâu sắc hơn về Chuyển Pháp Luân. Tôi lập tức nhờ học viên đó mua giúp tôi trọn bộ sách ấy.
Nhận thức về bất nhị pháp môn
Ngày đầu tiên của khóa học 9 ngày, chúng tôi đã xem hết Bài giảng thứ nhất. Vì chưa buông bỏ được những điều đã học trước đó, tôi không hiểu về bất nhị pháp môn và đã chia sẻ nhận thức của mình dựa trên những kinh nghiệm tu luyện trước đây. Một học viên đã nói với tôi, “Sau này học Pháp thì anh sẽ hiểu.” Đúng vậy, trong Bài giảng thứ ba của Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:
“Nếu chư vị đặt chân lên hai thuyền, vừa tu cái này, vừa tu cái kia, thì sẽ chẳng được gì.”
Về tới nhà, tôi đã dọn bỏ bàn thờ, vứt hết sách của các pháp môn tu luyện khác, gửi tin nhắn cảm ơn các vị thầy đã giúp tôi trước đây và thông tin tới họ rằng từ bây giờ tôi chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tinh tấn tu luyện
Sau khi khóa học 9 ngày kết thúc, tôi đã nhận được trọn bộ kinh sách mà mình đã nhờ mua. Mỗi ngày tôi mang theo một cuốn tới chỗ làm, trong vòng 2 tháng tôi đã đọc hết Chuyển Pháp Luân cùng hơn 50 cuốn kinh sách khác. Quả đúng như lời đồng tu đã nói, càng học, tôi càng thu hoạch được nhiều, Sư phụ đã dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để lý giải những nguyên lý tối cao của vũ trụ. Trong những lần giảng Pháp ở khắp nơi trên thế giới, Sư phụ đã giải đáp câu hỏi của học viên, nhiều câu trong số đó cũng là câu tôi muốn hỏi. Lời giảng của Sư phụ không chỉ giải đáp được những nghi hoặc của tôi về nhân sinh mà còn khai mở trí huệ cho tôi. Càng ngày tôi càng tín tâm mạnh mẽ vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là pháp môn duy nhất mà tôi sẽ tu luyện, và tôi cảm thấy như mình đã tìm được một vật báu!
Trước đây, tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền, chạy ngược chạy xuôi, lãng phí rất nhiều thời gian để đi tìm danh sư mà chẳng thu được gì. Một hôm, một người bạn tôi quen từ khi tu luyện các pháp môn khác tới thăm tôi. Anh ấy ngạc nhiên khi thấy tôi dẹp bỏ bàn thờ và treo ảnh Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã bắt đầu chuyên tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chia sẻ với anh nhận thức của tôi về Pháp. Anh ấy có vẻ hứng thú. Sau vài lần chia sẻ, tôi nghe nói anh ấy cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và thực sự trở thành một học viên Đại Pháp. Tôi thực sự mừng cho anh ấy.
Bởi vì thời gian làm việc của tôi tương đối linh hoạt nên tôi sắp xếp học Pháp vào buổi tối và thức dậy lúc 4 giờ sáng để luyện công, sau đó phát chính niệm. Đôi khi tôi xem video hướng dẫn luyện công của Sư phụ và đọc Đại Viên Mãn Pháp. Tôi cố gắng luyện công một cách hoãn, mạn, viên, đúng theo Sư phụ đã dạy.
Bốn tháng sau, vào một buổi sáng khi đang luyện công, tôi thấy Pháp thân của Sư phụ đang chỉnh sửa động tác cho mình. Từ hôm đó, cánh tay của tôi chuyển động giống như được mô tả trong Đại Viên Mãn Pháp,
“…Tay thuận theo năng lượng trong [thân] thể và cơ chế ngoài [thân] thể mà [vận] động lên xuống.“
Các động tác của tôi khớp với khẩu lệnh trong nhạc luyện công, tôi cảm thấy tâm mình rất tĩnh, hòa ái và không cần đếm số.
Trải nghiệm thù thắng
Nhờ không ngừng học Pháp, tâm tôi trở nên thanh tịnh hơn.
Sư phụ giảng:
“Tôi bảo mọi người này, lạp tử cấu thành bởi phân tử, chưa nói đến những gì cấu thành bởi nguyên tử, ngay như tổ thành bởi phân tử thì vật chất tổ [hợp] thành bởi tầng lạp tử nếu nhỏ hơn lạp tử bề mặt nhất của chúng ta, thì con người đã không thấy được rồi.” (Giảng Pháp tại thành phố New York [1997])
Một hôm, khi tôi đang luyện bài công pháp thứ nhất, tôi cảm thấy cơ thể mình trở nên vô cùng to lớn, đến mức các vì sao trên trời cũng chỉ là một phần của cơ thể tôi. Kinh ngạc trước trải nghiệm này, tôi cảm thấy tự tin và quyết tâm tinh tấn hơn nữa.
Thể hội sau lần vượt quan nghiệp bệnh
Một hôm, khi vừa luyện xong bài công pháp thứ tư bỗng nhiên lưng của tôi rất đau. Ngày hôm sau, cơn đau trở nên tồi tệ hơn. Đến ngày thứ ba, cơn đau trở nên dữ dội và tôi không thể ngả lưng xuống được. Sau vài ngày vật lộn, tôi không ngừng nghĩ tới việc đi gặp bác sĩ. Mặc dù biết đó không phải là bệnh mà là tiêu nghiệp, nhưng tôi không thể chịu đau được nữa và phải tìm đến bác sĩ Trung y. Tôi đã tới trung tâm võ cổ truyền Trung Quốc. Bác sĩ Trung y nói với tôi rằng không sao cả và cho tôi một ít thuốc mỡ bôi để chống viêm. Tôi bôi một ngày không thấy có tác dụng, hôm sau tôi quay lại thì họ nói rằng cứ tiếp tục bôi thuốc mỡ sẽ khỏi, nhưng căn bản không có tác dụng gì.
Lúc đó, tôi nhớ đến những gì Sư phụ giảng về tiêu nghiệp, tôi biết mình cần phải đẩy nghiệp ra ngoài liền cắn răng chịu đựng, hàng ngày tăng cường học Pháp, luyện công. Có lúc đau quá tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Cứ như vậy, sau khoảng một tháng, cơn đau đã biến mất. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sau đó cũng có những lần tiêu nghiệp nhưng nhẹ hơn nhiều. Điều này càng khiến tôi tin tưởng rằng chỉ cần tín Sư tín Pháp, tôi sẽ có thể vượt quan.
Sư phụ đã cứu mạng tôi
Tôi làm việc tại một công viên giải trí quốc gia vào ban ngày, sau giờ làm việc tôi vội vã đến một thị trấn gần đó để trực ca đêm. Cơn bão cuối tháng 7 năm nay đã kéo theo một lượng mưa lớn, gây mất ổn định đến kết cấu địa chất vùng núi và công viên đã phải đóng cửa. Ngày 8 tháng 8, công viên mở cửa trở lại và tôi đã quay lại làm việc. Một buổi sáng, một đồng nghiệp bị đau chân nói rằng anh ấy sẽ xin nghỉ buổi chiều để xuống núi khám bệnh. Khoảng 12 giờ trưa, anh ấy gọi cho tôi và nói rằng con đường xuống núi sắp bị chặn. Hôm đó lẽ ra tôi sẽ xuống núi lúc 4 giờ 30 chiều nhưng may mắn là tôi phải ở lại công viên đến tối hôm đó. Sau đó, tôi nghe tin rằng có một trận sạt lở đất trên đường đi lúc 4 giờ 45 chiều, nếu tôi rời đi lúc 4 giờ 30 chiều hôm đó, tôi đã gặp phải trận lở đất rồi. Tôi biết Sư phụ đã cứu mạng mình và thanh trừ nghiệp lực cho tôi.
Trân quý Pháp
Sau khi tu luyện, nhiều thần tích đã triển hiện với tôi. Được thụ ích rất nhiều từ việc tu luyện, tôi bắt đầu nghĩ về những gì mình có thể làm cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết một số học viên đắc Pháp giai đoạn đầu đã từ bỏ tu luyện hoặc không đến học Pháp nhóm. Buổi học Pháp nửa ngày mà chúng tôi tổ chức hàng tuần đã phải tạm dừng. Với sự giúp đỡ của một phụ đạo viên, tôi đã duy trì buổi học. Tôi cũng tới thăm và thuyết phục những đồng tu đã ngừng tham gia nhóm học Pháp quay trở lại, với hy vọng cải thiện môi trường tu luyện ở địa phương và mang lại một bầu không khí mới.
Tôi có chuyên môn về nghệ thuật làm vườn, một hôm, tôi nhận được cuộc gọi mời đến giảng dạy về cây cảnh cho một viện dưỡng lão. Tôi đã đến đó cùng một đồng tu và nhận được nhiều đánh giá tốt. Viện dưỡng lão đã giới thiệu tôi cho một lớp học cộng đồng, bài giảng của tôi cũng nhận được nhiều đánh giá cao. Hai chúng tôi nghĩ rằng đây có thể là một cơ hội tốt để hồng Pháp cho cộng đồng địa phương thông qua việc giảng dạy về cây cảnh. Tôi đã có thể giảng chân tướng, quảng bá Shen Yun và Gan Jing World.
Lời kết
Sư phụ giảng:
“Chư vị là đệ tử Đại Pháp, thiên thượng có vô số sinh mệnh, vô lượng vô số sinh mệnh ngưỡng mộ chư vị. Tôi hôm nay với bất kể một vị Thần ở cao tầng, dù họ to lớn đến đâu, tôi nói chư vị đến làm đệ tử Đại Pháp, không cần đến một giây, chỉ cần tôi vừa nói ra thì họ lập tức nhảy xuống, quả thật quá đỗi vui mừng —ai minh bạch đều biết— đây không chỉ là có thể tự cứu, mà còn có thể cứu vô lượng chúng sinh trong thế giới của họ, đây là việc xuất sắc nhất của vũ trụ tương lai” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp)
Khi đọc đoạn Pháp này, tôi đã cảm động không nói lên lời. Chính Pháp đã đến hồi kết thúc, vậy mà Sư phụ vẫn không từ bỏ tôi, một người thân đầy nghiệp lực. Đắc Pháp muộn như vậy, tôi phải nỗ lực tinh tấn để xứng đáng với lòng từ bi cứu độ của Ngài.
Con xin cảm ân Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài trình bày tại Pháp hội Đài Loan năm 2024)
Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/2/484346.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/8/221550.html
Đăng ngày 03-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.