Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 07-08-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1997. Hơn 20 năm qua, có lúc tinh tấn, có lúc giải đãi; nhưng Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ tôi. Ngài luôn bảo hộ và điểm hóa cho tôi, đồng thời thử thách và rèn giũa tôi qua vô số khảo nghiệm. Tôi dần dần từ chỗ biết ơn như một người thường đến hiểu sâu hơn về Đại Pháp thông qua khảo nghiệm và khổ nạn, tự suy ngẫm và hiểu sâu sắc hơn về tu luyện. Đây là một quá trình rất dài, rất gian khổ, khắc cốt ghi tâm. Đến vài năm gần đây, trải qua một số khổ nạn lớn, tôi mới thực sự minh bạch được bản chất của tu luyện. Cuối cùng tôi đã hiểu cách tu luyện, học cách hướng nội và vượt qua nhiều trở ngại, bao gồm cả những thử thách sinh tử. Các đồng tu đã khuyến khích tôi viết về trải nghiệm gần đây của mình.

Quy chính bản thân, vượt quan sinh tử

Khi đại dịch COVID trở nên nghiêm trọng hơn vào năm 2021, tâm tôi đã dao động, thân thể cũng bắt đầu cảm thấy bất thường. Vào tháng 3 năm 2022, một buổi tối sau khi gọi điện về Trung Quốc giảng chân tướng, tôi cảm thấy ngực đau dữ dội. Tôi đã phát chính niệm trong một tiếng đồng hồ nhưng cơn đau vẫn không hề giảm. Tôi nghĩ: “Có thể là một cơn đau tim chăng? Bệnh này rất nghiêm trọng.” Tôi liền nhờ con gái đưa tôi đến bệnh viện khám. Chỉ một niệm sai lệch này đã khiến tôi phải trải qua đại nạn sinh tử!

Bác sĩ đã tiến hành khám sức khỏe toàn diện, sau 3-4 tiếng, ông ấy giơ ngón tay cái lên và nói: “Rất tốt”. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy đau. Tôi chợt nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi qua lời nói của bác sĩ: “Con không có bệnh; tất cả chỉ là giả tướng.” Tôi liền nói với con gái: “Chúng ta về nhà thôi!”

Nhưng phải vượt qua đêm hôm nay như thế nào đây? Tôi không thể ngủ được! Tôi không thể nằm xuống, vì cơ thể chạm vào đâu cũng có cảm giác như bị kim đâm. Da thịt tôi đau rát, xương và cơ bắp đều đau nhức. Tôi không thể đứng hay ngồi dậy.

Tôi đã xuất một niệm: “Học Pháp! Học Pháp!” Tôi tự nhủ: “Đúng vậy! Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được mình!” Tôi liền nghe các bài giảng của Sư phụ và cơn đau đã dịu đi. Tôi đã nghe bốn bài giảng và đầu óc trở nên rất minh mẫn. Cơn đau cũng giảm bớt khi tôi luyện công.

Mỗi đêm tôi ngủ chưa đầy hai tiếng và không thể ăn uống gì, nhưng kỳ diệu thay, cứ sau hai giờ chiều, cơn đau lại hoàn toàn biến mất cho đến khoảng mười giờ rưỡi đêm. Tôi nghĩ: “Khi không bị đau, tôi có thể sử dụng thời gian để chia sẻ thể ngộ về Pháp với các học viên trong gia đình”.

Tôi tiếp tục gọi điện trên nền tảng giảng chân tướng như thường lệ nên cơn đau không ảnh hưởng đến việc thực hiện ba việc của tôi. Tôi hiểu rằng đây là một khảo nghiệm do Sư phụ an bài để xem liệu tôi có tiếp tục tu luyện hay không. Chỉ cần tôi có thể làm được ba việc, tôi vẫn là một người tu luyện! Cho dù qua đời, tôi vẫn đang bước đi trên con đường thần thánh. Tôi hoàn toàn buông bỏ những quan niệm của mình.

Tôi nhớ Sư phụ đã giảng rằng:

“Khí công là tu luyện, là điều siêu thường, không phải là môn thể thao nơi người thường; cần phải coi trọng tâm tính thì mới có thể lành bệnh hoặc tăng công.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng đây là cơ hội để đề cao tâm tính. Tôi nhờ các đồng tu trong gia đình giúp đỡ bằng cách chỉ ra các vấn đề về tâm tính của tôi. Tôi đã suy ngẫm sâu sắc và thấy rằng mình vẫn còn tâm oán hận. Khi tôi kể lại cho mọi người trong gia đình về căn nguyên của tâm oán hận, họ nói: “Chuyện đó đã xảy ra hàng chục năm trước và người đó đã qua đời, sao còn ôm giữ tâm oán hận như vậy?“

Tôi nghĩ, đúng vậy! Lập tức liền buông bỏ chấp trước đó. Tôi cũng suy nghĩ sâu hơn: Khi người khác đối xử không công bằng với chúng ta và chúng ta cảm thấy bị tổn thương, chẳng phải đó là chấp trước vào việc bảo vệ bản thân sao? Chẳng phải đó là vị tư vị ngã sao? Quả thực tôi có tâm muốn bảo vệ lợi ích bản thân. Đây là một chấp trước căn bản, nếu không loại bỏ, nó sẽ sản sinh ra tâm oán hận đối với người khác hoặc hoàn cảnh khác. Tôi nhất định phải đào tận gốc rễ của tâm chấp trước này!

Trong thời gian này, có nhiều học viên biết tôi đang trải qua một khảo nghiệm lớn và đã chia sẻ với tôi. Một số người nói: “Chị cần phát chính niệm mạnh mẽ để loại bỏ can nhiễu.” Những người khác nói: “Đừng để ý đến những cảm giác trên thân thể, chúng là giả tướng. Hãy phủ nhận chúng và tiếp tục làm những gì cần làm.”

Vào khoảng 10 giờ tối hôm sau, tôi đã phát chính niệm. Tôi cũng đọc thuộc lời giảng của Sư phụ về việc thiện giải. Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Thực ra, sinh mệnh của chư vị trong lịch sử đã từng chuyển sinh hết đời này qua đời khác; khi ở xã hội con người, ở trong cõi mê vô minh, rất có thể đã ký kết ước định nào đó với Cựu thế lực: ‘Đến ngày nào đó khi Chính Pháp tôi sẽ thực hiện như thế này, tiến đến như thế kia.’ (Giảng Pháp tại Pháp hội năm 2002 ở Philadelphia, Hoa Kỳ, Giảng Pháp tại các nơi II)

Tôi liền xuất ra một niệm: “cựu thế lực, nếu trước đây ta từng có bất kỳ thỏa thuận nào với ngươi, thì bây giờ ta chính thức tuyên bố rằng những thỏa thuận đó vô hiệu! Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, hết thảy đều do Sư phụ an bài. Ta hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ với ngươi!”

Đêm đó, tôi mơ thấy tôi thấy một tài liệu rất trang trọng hiện lên ở phía trước. Có một số ký tự tiếng Trung in đậm, mỗi ký tự đều có vẻ quen thuộc, nhưng tôi không hiểu được ý nghĩa khi chúng kết hợp lại. Trong lúc đang bối rối, tôi nghe thấy một giọng nói bằng tiếng Anh: “Tự do, tự do,” nhưng tôi không hiểu tiếng Anh. Khi tôi hỏi con gái tôi, nó bảo tôi từ đó có nghĩa là “Tự do”. Tôi chợt hiểu: Mọi thỏa thuận trước đây tôi đã ký đều bị hủy bỏ và tôi được tự do!

Tuy nhiên, cơn đau trong cơ thể tôi không hề thuyên giảm. Tôi nghĩ, mặc dù nói rằng tôi được tự do; nhưng cựu thế lực sẽ không để tôi đi dễ dàng như vậy; nợ thì cần phải trả! Tôi đã học Pháp, luyện công và phát chính niệm mỗi ngày. Tôi đã tìm ra những chấp trước của mình, giải trừ tất cả những ký kết và nghiêm túc làm tốt ba việc.

Tình trạng cơ thể của tôi đã được cải thiện. Sau ba tuần, tôi dần dần đã có thể nằm xuống và ngủ được trong hơn một tiếng, cơn đau cũng bắt đầu giảm bớt. Tình trạng này diễn ra trong khoảng hai mươi ngày; Tôi không thể ăn và chỉ có thể uống nước cháo loãng. Tôi không thể ngủ và không thể đi lại. Tôi sụt hơn hai mươi cân. Hai tháng sau, tôi đã ăn ngủ bình thường và dần tăng cân. Nhìn lại, chính Đại Pháp đã cứu tôi và tôi biết Sư phụ đã chịu đựng phần lớn nỗi đau cho tôi.

Tại sao việc này lại kéo dài quá lâu như vậy? Hồi tưởng lại, đó là do nhân niệm và Thần niệm của tôi xen lẫn mà tạo thành. Những chấp trước và những quan niệm người thường tồn tại qua đời đời kiếp kiếp, vì tôi chưa thực sự loại bỏ chúng nên đã dẫn đến biểu hiện nghiệp bệnh này.

Ví dụ, khi cảm thấy chóng mặt hoặc đau cánh tay, tôi nghĩ: “Có lẽ mình bị bệnh thoái hóa đốt sống do làm việc lâu trước máy tính”. Hoặc khi chân tôi đau hoặc cảm thấy nặng nề, tôi nhớ có người nói: “Lão hóa thường bắt đầu từ đôi chân”. Tôi nhận ra mình đã không điều chỉnh bản thân theo Pháp. Tôi ngay lập tức phủ nhận những suy nghĩ phụ diện! Chẳng phải tôi đã truy cầu điều này sao? Sau khi trải qua khổ nạn này tôi đã hiểu ra: Tâm của tôi không ổn định. Nếu tôi luôn bất ổn trong tu luyện như thế này, tôi sẽ phải liên tục chịu đựng những khổ nạn.

Sư phụ đã giảng:

“Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu.” (Nói về PhápTinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ cũng giảng:

“Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (Nói về PhápTinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi nghĩ: tại sao phần Thần của tôi không kiểm soát được chủ ý thức của tôi? Tại sao tôi luôn bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ người thường? Nguyên nhân căn bản là tôi đã không học Pháp chăm chỉ. Hiện tại, tôi đã bắt đầu học thuộc Pháp và gần như đã học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân hai lần. Tôi cũng đã học thuộc một số bài giảng gần đây cũng như những bài thơ trong Hồng Ngâm. Bây giờ tôi cảm thấy rằng suy nghĩ đầu tiên của tôi khi đối mặt với một vấn đề đều dựa vào Pháp và tôi sử dụng Thần niệm để giải quyết vấn đề.

Một vài thể ngộ

Sau khi suy ngẫm về những khảo nghiệm đã trải qua, tôi xin tóm tắt một số thể ngộ sâu sắc mà tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu.

1) Học Pháp rất quan trọng. Dùng Pháp để lấp đầy tư tưởng của chúng ta và đạt được chính niệm trong mọi lúc sẽ giúp chúng ta dễ dàng vượt qua thử thách.

2) Minh bạch rằng đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp là Thần chứ không phải là người. Chúng ta cần liên tục dùng Thần niệm chứ không phải nhân niệm khi xem xét các vấn đề.

Tuy nhiên, trải qua đời đời kiếp kiếp, chúng ta đã phát triển nhiều chấp trước và quan niệm khác nhau. Cảm giác đói thúc giục chúng ta ăn, cảm giác lạnh thúc đẩy chúng ta mặc quần áo, cảm giác mệt mỏi thúc đẩy chúng ta đi ngủ. Chúng ta truy cầu những gì khiến chúng ta cảm thấy tốt, thoải mái và tránh những gì nguy hiểm – tất cả những điều này đã trở thành thói quen. Kỳ thực, đây chính là con người! Chúng ta là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, những sinh mệnh thần thánh đã được Sư phụ an bài. Chúng ta không phải là tu luyện cá nhân – chỉ sau khi tu luyện xong chúng ta mới trở thành Thần.

Sư phụ giảng:

“Cho nên Sư phụ đã lấy tên của các đệ tử Đại Pháp, từ Tam giới, từ nhân gian, từ âm gian, bao gồm địa ngục, xóa tên toàn bộ. Từ đó sinh mệnh của đệ tử Đại Pháp chỉ quy về Đại Pháp quản, không tái nhập luân hồi, có tội lỗi cũng không quy về địa ngục quản.” (Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc)

Tôi hiểu rằng: Điều này có nghĩa là sổ ghi chép sinh tử của Diêm Vương đã không còn tên của các đệ tử Đại Pháp. Vượt qua Tam Giới – điều đó chẳng phải thần thánh sao? Làm sao các vị Thần có thể bị bệnh được chứ? Tất cả những cảm giác này đều là giả tướng do nhân niệm tạo ra. Sau khi tôi hiểu được điều này từ trong tâm, tôi đã có thể vượt qua khảo nghiệm này. Vì vậy, giả tướng nghiệp bệnh sẽ khảo nghiệm tâm tính và mức độ tín Sư tín Pháp của chúng ta. Nếu bạn thiếu niềm tin và coi đó là bệnh thì thực ra bạn đang truy cầu nó. Tất nhiên, đôi khi đó có thể là một phản ứng khi công di chuyển trong cơ thể chúng ta, vậy đó chẳng phải là hảo sự sao?

3) Sư phụ dùng những khổ nạn này để đề cao tâm tính của chúng ta

Sự đề cao này xảy ra như thế nào? Sư phụ đã nhắc đến trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Không biết Pháp tại cao tầng thì chẳng có cách nào tu; không hướng nội mà tu, không tu tâm tính [thì] chẳng thể tăng công. Đó chính là hai nguyên nhân.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân).

Tôi hiểu rằng học Pháp và hướng nội là hai cách mà Sư phụ đã ban cho chúng ta để có thể đề cao tâm tính và vượt qua khổ nạn. Khi chúng ta học Pháp, chúng ta nên thực sự tập trung để có thể tiếp thu những gì Sư phụ giảng. Chúng ta nên gạt bỏ mọi phiền nhiễu và hiểu rõ từng câu từng chữ.

Học thuộc Pháp là một điều tốt vì bất cứ khi nào có vấn đề nảy sinh, Pháp sẽ chỉ cho chúng ta cách giải quyết. Nhân niệm của chúng ta sẽ bị ức chế và không thể can nhiễu đến chúng ta. Về việc hướng nội, tất cả đệ tử Đại Pháp đều biết điều này. Tuy nhiên, chúng ta thường chỉ xác định những vấn đề chung chung như tâm oán hận, đố kỵ hoặc hiển thị, đó chỉ là biểu hiện bề mặt của một chấp trước sâu sắc hơn.

Điều cần thiết là phải hướng nội sâu hơn, tìm ra nguồn gốc và đào nó lên từ gốc rễ. Đôi khi, tôi cảm thấy rằng mình đã buông bỏ được những chấp trước này, nhưng chấp trước cơ bản vẫn ẩn sâu trong đó. Cảm xúc và ham muốn của con người là biểu hiện của chấp trước; bất cứ khi nào có những biến động về cảm xúc, chúng ta nên nắm bắt chúng và nghĩ về những chấp trước đang gây ra chúng – sau đó chúng ta sẽ có thể loại bỏ chúng.

4) Luyện công là một phương tiện cải biến bản thể

Khi chúng ta gặp các triệu chứng nghiệp bệnh, điều quan trọng là phải luyện công càng nhiều càng tốt. Không chỉ luyện nhiều hơn mà quan trọng hơn là tĩnh tâm trong khi luyện công.

Một điều nữa là các động tác khi chúng ta luyện công phải càng chính xác càng tốt, và không được ngủ quên khi đả tọa. Khi nghiệp bệnh của tôi trở nên nghiêm trọng, tôi cũng gặp phải tình trạng này. Tôi không thể kiểm soát bản thân vì không thể chịu đựng cơn đau và kiên trì luyện công đúng cách.

Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân rằng:

“Nhưng chư vị không được ngủ [hay] mê mờ đi mất; như thế có thể những thứ tốt sẽ để người khác luyện mất.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Thật lãng phí thời gian nếu chúng ta không luyện các bài công pháp một cách chính xác. Sau khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc này, tôi nghĩ rằng điều này là do các nhân tố tà ác can nhiễu. Tôi đã tăng cường chính niệm của mình để loại bỏ chúng và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi nhắc nhở bản thân phải duy trì trạng thái thanh tỉnh khi luyện công.

Tôi phải cố gắng thực hiện các động tác luyện công một cách chính xác! Sư phụ nhìn thấy quyết tâm của tôi nên từ đó tôi không còn tập luyện trong trạng thái vô thức nữa. Ngay cả khi cánh tay của tôi bị đau, tôi vẫn cố gắng hết sức để hoàn thành các bài công pháp một cách chính xác.

Khi đả tọa, tôi không thể nhấc cánh tay phải lên mà chỉ có thể nâng nó lên ngang đầu gối và chỉ có thể chịu đựng trong một phút. Nhưng khi tôi quyết tâm làm cho đúng thì tay tôi không còn đau nữa. Sau đó tôi gần như có thể căn chỉnh cẳng tay của mình một cách chính xác và tôi có thể chịu được trong mười phút. Tôi cảm động rơi nước mắt; Chắc hẳn Sư phụ đã nhìn thấy quyết tâm của tôi và giúp tôi chịu đựng nỗi đau. Kể từ ngày đó, các động tác luyện công của tôi đã chính xác và tôi không còn buồn ngủ nữa.

Kết luận

Những thử thách và khổ nạn này là những bậc thang dẫn tới thiên đàng. Sư phụ đã dẫn dắt tôi và gánh chịu phần lớn khổ nạn của tôi, Ngài đã dắt tôi tiến về phía trước. Chỉ cần tôi giữ được chính niệm, tôi chắc chắn sẽ có thể đề cao. Tôi thật may mắn biết bao khi được sống trong giai đoạn phi thường này, với sự bảo hộ của Pháp thân của Sư phụ. Tôi phải trân quý cơ hội lịch sử này, trân quý tất cả những gì hiện đang có, tu luyện bản thân thật tốt, hoàn thành thệ ước, cứu độ chúng sinh và trở về nhà cùng Sư phụ!

Con xin khấu đầu cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ! Phật ân hạo đãng!

Xin cảm ơn các bạn đồng tu! Hợp thập.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Canada năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/7/480526.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/11/219463.html

Đăng ngày 15-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share