Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 6-10-2024] Cách đây hơn một tháng, tôi tình cờ đọc một tiểu thuyết trực tuyến trên điện thoại. Càng đọc, tôi lại càng muốn đọc nữa. Tôi biết mình cần phải dừng lại, nhưng tôi đã không thể kiểm soát bản thân. Tôi đọc hết toàn bộ cuốn tiểu thuyết trong vòng một tuần. Sau đó, tôi tự nhủ rằng sẽ không bao giờ đọc tiểu thuyết nữa, và tôi thực sự hối hận khi đọc truyện đó.
Tuy nhiên, tôi lại vô tình bắt đầu xem các video phim truyền hình ngắn trên điện thoại. Càng xem tôi lại càng muốn xem thêm. Tôi xem bất cứ khi nào có thời gian, dần dần tôi trở nên nghiện và thậm chí xem đến tận khuya. Tôi biết tôi cần phải dừng lại, nhưng hôm sau khi đi làm về, ăn tối xong là tôi lại cầm lấy điện thoại để xem. Tôi tự nhủ sẽ chỉ xem một chút thôi. Nhưng cuối cùng thì thường mất đến hơn hai giờ đồng hồ.
Sau khi xem xong tôi cảm thấy hối hận, tôi tự nhủ không được xem nữa và xóa tất cả các ứng dụng xem video trên điện thoại đi. Nhưng hôm sau tôi lại tải ứng dụng đó về. Tôi lại xem các video, lại xóa ứng dụng, và rồi lại xem. Giống như hút thuốc phiện vậy, tôi đã bị nghiện. Tôi không còn luyện công và học thuộc Pháp nữa. Tôi cũng không nghe các bài chia sẻ tâm đắc thể hội và không đến nhà đồng tu. Ngoài việc đi làm ra, thời gian còn lại tôi chỉ xem phim truyền hình ngắn. Trong tâm tôi biết, rằng không thể tiếp tục như thế nữa.
Điều này diễn ra gần một tháng. Một hôm, khi đang ngủ đến nửa đêm thì tôi đột nhiên cảm thấy cánh tay phải của mình lạnh cóng. Tôi không nghĩ nhiều và tiếp tục ngủ. Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi không thể duỗi tay ra được. Hễ cử động một chút là tôi cảm thấy đau và tôi không thể dùng tay cầm bất cứ thứ gì.
Điều đột nhiên xảy ra này khiến tôi ngạc nhiên. Cuối cùng, khi bình tĩnh lại, tôi biết điều này chắc chắn là do xem phim trên điện thoại. Tôi chợt bừng tỉnh và tự hỏi một tháng qua tôi đã làm gì! Lúc nào đầu óc tôi cũng mơ mơ hồ hồ. Tôi vẫn được gọi là một người tu luyện sao? Tôi còn xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp sao?
Tôi cầm điện thoại lên và xóa ứng dụng xem video. Sau đó, tôi bật nhạc luyện công lên và chuẩn bị luyện công. Lúc này, tâm tôi cảm thấy đặc biệt không thoải mái và tâm trí tôi không thể tĩnh xuống, như một thứ hỗn độn vậy. Tôi luyện công chưa được ba phút thì tay tôi đau đến mức tâm tôi trở nên hỗn loạn và tôi không thể luyện tiếp được nữa. Tôi nên làm gì đây? Liệu tôi có nên ngừng học Pháp và luyện công không? Không thể nào! Tôi bắt đầu học thuộc Pháp và học Hồng Ngâm, tâm tôi dần tĩnh lại.
Vào buổi sáng, khi nhạc luyện công vang lên, nước mắt tôi lăn dài trên má. Sự tĩnh tại và an hòa một lần nữa trở lại trong tâm tôi. Tôi như một đứa trẻ đi lang thang cuối cùng đã trở về nhà. Sau đó, tôi bắt đầu tăng cường học Pháp, học thuộc Pháp, luyện công, nghe các bài chia sẻ tâm đắc thể hội, giao lưu với các đồng tu và lên mạng để làm những việc chân chính. Tôi nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường của một người tu luyện.
Trải nghiệm kéo dài trong hơn một tháng này khiến tôi nhận ra rằng cuộc sống hạnh phúc nhất là khi tu luyện bản thân tinh tấn dựa trên Pháp, không kể cuộc sống người thường của chúng ta diễn ra như thế nào. Đó là một cuộc sống mỹ hảo nhất mà một người có thể có được.
Qua bài chia sẻ này, tôi hy vọng có thể nhắc nhở các đồng tu giống tôi đừng giải đãi trong tu luyện. Tuyệt đối không được giải đãi trong tu luyện. Chúng ta phải hết sức chú ý đến mỗi từng niệm đầu của mình và trở thành những người tu luyện chân chính.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/6/483587.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/25/221810.html
Đăng ngày 03-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.