Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-09-2024] Cuộc đời đầy những thăng trầm khiến tôi trở nên rất ngang bướng, tranh đấu và độc lập. Vào năm 1998, sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã loại bỏ được nhiều chấp trước của mình, nhưng vẫn còn nhiều chấp trước cần loại bỏ. Tôi muốn chia sẻ hai trải nghiệm như vậy trong quá trình tu luyện của mình.

Đề cao tâm tính

Cuốn sách Đại Pháp đầu tiên tôi đọc là Giảng Pháp Tại Pháp Hội Mỹ Quốc [1997], vì tôi không thể có được một cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi đọc xong, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đã thay đổi, quan điểm của tôi về thế giới đã khác đi, không khí xung quanh tôi trở nên trong lành hơn và mọi lo lắng của tôi đều tan biến. Tôi rất hạnh phúc! Đây chính là điều tôi đang tìm kiếm và cuối cùng tôi đã tìm thấy nó!

Tôi cảm thấy không có gì quan trọng hơn Đại Pháp. Lúc đó, tôi đang điều hành một doanh nghiệp nhỏ và tôi đặt mục tiêu cho bản thân rằng chỉ cần kiếm được 10 Nhân dân tệ một ngày là đủ. Nếu kiếm được nhiều hơn, tôi sẽ nghỉ vài ngày và ở nhà đọc sách Đại Pháp.

Tôi học Pháp mỗi ngày. Tuy nhiên tôi cảm thấy thật khó để đề cao tâm tính của mình. Nếu ai đó lợi dụng tôi, tôi cố gắng lờ đi. Nhưng nếu điều đó vượt quá giới hạn của tôi, tôi sẽ đáp trả bằng những lời lẽ gay gắt. Dường như ham muốn chiến thắng, chứng thực bản thân, tâm oán hận và tâm tật đố của tôi đều đồng loạt nổi lên.

Tôi kết hôn khi đã ngoài 50 tuổi. Trước đó, tôi không sở hữu nhà cửa hay đất đai. Tôi không quan tâm nhiều đến những thứ đó, nhưng điều đó không tốt cho việc cứu người, đặc biệt là những người quen biết tôi. Họ không hiểu tại sao tôi lại không kết hôn.

Sau khi kết hôn, tôi đã cố hết sức dùng các nguyên lý của Đại Pháp để kiềm chế bản thân khi tôi có xung đột với các con riêng của chồng. Nhưng tôi vẫn không thể vượt qua được và cảm thấy phẫn nộ. Tôi cứ mãi tranh đấu và đau khổ. Tôi đã đối mặt với những khó nạn đó bằng những suy nghĩ của người thường, và cảm thấy như mình đã rơi vào hố lửa và không thể thoát ra được.

Tôi thấy rằng nhiều đồng tu đang học thuộc Pháp. Nhưng khi tôi cố gắng làm điều đó, tôi đã sớm từ bỏ vì nghĩ rằng việc đó mất quá nhiều thời gian. Sau khi đọc một bài chia sẻ liên quan đến vấn đề này trên trang Minh Huệ Net, tôi lấy hết can đảm và quyết định thử học thuộc Pháp lần nữa. Lần này, tôi quyết tâm kiên trì học, ngay cả khi quá trình này có chậm thế nào đi nữa.

Nhờ học thuộc Pháp, tôi đã có được nhận thức mới về hoàn cảnh của mình. Con đường tu luyện của tôi đã được Sư phụ an bài, và không có gì là ngẫu nhiên. Những gì tôi phải đối mặt đã được an bài để tôi đề cao tâm tính. Nếu tôi phàn nàn, thì chẳng phải tôi đang phàn nàn về Sư phụ hay sao? Tôi đã quyết tâm tu luyện bản thân thật tốt ngay trong hoàn cảnh này!

Chồng tôi cũng là một học viên. Sau khi vợ cũ của anh qua đời, các con trưởng thành của anh ấy đã lấy hết tài sản gia đình. Anh ấy vẫn sống trong ngôi nhà cũ của mình, nhưng cả hai cô con gái của anh đều có chìa khóa. Tôi từng lo lắng rằng chúng sẽ lấy mất số tiền mà chồng tôi và tôi đã tiết kiệm được sau khi chúng tôi kết hôn. Nhờ học thuộc Pháp, tôi hiểu rằng Sư phụ sẽ bảo vệ những gì thuộc về tôi. Tại sao tôi phải lo lắng về việc tiền của mình có bị lấy mất hay không? Tôi cảm thấy nhẹ nhõm: Tôi có Sư phụ của mình, và tôi sẽ giao phó mọi thứ cho Sư phụ.

Nhờ học thuộc Pháp, tâm tính của tôi đã được đề cao

Một lần, con gái lớn của chồng tôi đã đi chân đất vào nhà. Tôi nhanh chóng lấy một đôi dép và đặt dưới chân con bé. Tôi nói: “Sàn nhà lạnh lắm, con nên đi dép vào”. Con bé không thèm đoái hoài gì đến tôi và cứ thế bước đi. Tôi bình tĩnh để dép lại trên kệ. Một lần khác, ngay khi bước vào nhà, con bé nói: “Phòng này bẩn quá! Bụi bặm khắp nơi, không có chỗ nào để đứng nữa. Dì nên dọn dẹp đi!” Tôi trả lời: “Được! Được!” Thực ra, chúng tôi vừa mới dọn dẹp nhà cửa vào đêm hôm trước, và nhà không hề bẩn chút nào.

Sau khi tôi học thuộc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, chồng tôi nói rằng anh nhận thấy những thay đổi ở tôi, anh nói: “Trước đây, bất cứ khi nào anh lấy những ví dụ từ bài giảng Pháp, em đều không chịu nghe và cứ phàn nàn rằng anh không dạy dỗ con cái tốt. Bây giờ em đã khác rồi. Em đã thay đổi rất nhiều!”

Tôi không còn tức giận bất kể con gái riêng của chồng nói gì đi nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn còn tâm oán hận mà tôi biết mình phải loại bỏ gấp. Học thuộc Pháp thực sự giúp ích cho việc tu luyện của tôi. Tôi hy vọng tất cả các đồng tu đều có thể học thuộc Pháp. Chỉ khi đồng hóa với các đặc tính Chân Thiện Nhẫn thì chúng ta mới có thể thực sự đề cao tâm tính của mình.

Nhờ học thuộc Pháp, tôi đã thay đổi quan niệm của mình

Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi có cái tôi rất mạnh và hay nói thẳng. Tôi luôn nhìn vào người khác và chỉ ra bất cứ điều gì tôi nghĩ là không phù hợp với Pháp. Tôi cho rằng mình làm vậy là vì lợi ích của họ. Nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của họ và đã gây phiền phức cho rất nhiều đồng tu.

Khi mới tiếp xúc với các con riêng của chồng, trong tâm tôi không có Pháp. Vì vậy, khi chúng tạo cơ hội để tôi đề cao, tôi thường nhìn vào khuyết điểm của chúng và nghĩ: “Sao chúng có thể ngu ngốc và không có ý thức về phẩm hạnh truyền thống của Trung Quốc như vậy? Thậm chí chúng còn có vẻ như không được giáo dục!”

Có lần các con chồng vô cớ cãi nhau với tôi và còn muốn đánh tôi. Sau khi chúng bị kéo đi, đứa em nắm lấy tay tôi và cắn rất mạnh. Cô chú của chúng tình cờ nhìn thấy và nói: “Đây có phải là hành vi của con người không? Cháu giống như một con sói vậy!”

Tôi nghĩ: “Tôi đã kết hôn với cha các cháu, ông ấy cũng không có tiền bạc gì, tôi còn dùng tiền lương hưu của mình để chu cấp cho các cháu. Cha các cháu và tôi giúp đỡ nhau trong cuộc sống và tu luyện. Sao cháu dám gọi tôi là bẩn thỉu, keo kiệt, lại còn cắn và đánh tôi!”

“Khi cha cháu bệnh nặng đến mức gần như không đi lại được, cháu vẫn bắt ông ấy đi chợ, nấu ăn và làm việc nhà. Mặc dù vậy, cháu vẫn nhìn ông ấy bằng ánh mắt khinh bỉ, khiến ông sợ đến mức không dám ăn một bữa no trước mặt cháu. Trong vòng hai tháng, ông chỉ còn da bọc xương, và người thân của các cháu đã bị sốc khi nhìn thấy ông ấy! Cháu có thu nhập khá từ công việc kinh doanh của mình, vậy mà lại đòi tiền của chúng tôi, số tiền đó chỉ đủ để đáp ứng nhu cầu cơ bản của chúng tôi mà thôi. Nếu tôi không phải là người tu luyện, tôi sẽ không tha thứ cho cháu. Người như cháu có thể có tương lai tốt đẹp sao? Khi đại đào thải đến, chẳng phải cháu sẽ là người đầu tiên phải gánh chịu sao?”

Tôi đã không đánh trả vì Sư phụ liên tục đưa vào đầu tôi những lời này: “Đả bất hoàn thủ! Chỉ cần chịu đựng!”

Tôi thường tưởng tượng và tập dượt các tình huống trong đầu, ví dụ như tôi sẽ thông minh và dũng cảm thế nào khi chúng tôi cãi nhau. Tôi hoàn toàn quên mất mình là người tu luyện. Tôi không những không từ bi, mà còn xấu tính nữa. Kết quả là tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn và chóng mặt khi tôi tưởng tượng những kịch bản này trong tâm trí. Và nếu tôi ăn thứ gì đó, tôi sẽ nôn mửa và tiêu chảy, và cơ thể tôi cứ cảm thấy hết nóng rồi lại lạnh.

Làm sao cơ thể tôi có thể khỏe mạnh khi đầu óc tôi đầy oán hận? Tôi nên làm gì đây? Tôi đã nghĩ đến việc rời bỏ chồng mình, nhưng điều đó hoàn toàn trái ngược với ý định ban đầu của tôi. Nó sẽ đem lại sự ô nhục cho Đại Pháp. Đồng thời, tôi cũng tự hỏi liệu chồng tôi có thể chịu đựng được cú sốc đó không.

Tôi tiếp tục có các triệu chứng về thể chất và nhận ra rằng mình phải nghiêm túc tu luyện. Tôi hướng nội, và chồng tôi cũng giúp đỡ tôi. Tôi tìm thấy hơn 20 chấp trước mà mình nên loại bỏ. Trong khi học thuộc Pháp, tôi cũng học các bài giảng mới của Sư phụ và tăng cường phát chính niệm để loại bỏ những chấp trước đó. Tôi thấy chính niệm của mình mạnh hơn nhiều sau khi học thuộc Pháp. Càng học thuộc Pháp, tôi càng nhanh chóng bắt được những tư tưởng xấu của mình và loại bỏ chúng.

Tôi không còn tưởng tượng ra những kịch bản tranh đấu đó nữa. Trước khi gặp mặt các con gái riêng của chồng, tôi chủ động học Pháp nhiều hơn về phương diện đề cao tâm tính. Tôi thấy rằng sự chuẩn bị này rất hữu ích, tôi đã có thể kiểm soát bản thân và không còn tức giận với chúng nữa.

Tuy nhiên, có nhiều lần, mặc dù tôi đã kiểm soát bản thân tốt trước mặt các con chồng, nhưng tôi trở nên rất tức giận ngay khi chúng rời đi. Có lần tôi gần như dùng nắm tay đấm vào bàn, nhưng tôi lập tức biết rằng mình không nên làm vậy. Tôi tự nhắc nhở bản thân: “Mình phải luôn nhớ rằng mình là một người tu luyện và đo lường bản thân mình theo tiêu chuẩn của Pháp. Sư phụ đang từ bi cứu độ chúng ta. Mình không thể lãng phí cơ hội cả đời này! Mình không thể để chúng sinh thất vọng. Mình phải luôn giữ vững và đề cao tâm tính và cân bằng tốt các mối quan hệ với người khác”. Tôi đã viết điều này lên một tờ giấy và đọc đi đọc lại cho đến khi tôi bình tĩnh lại.

Tôi đã học thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân hai lần. Giờ đây, khi các con chồng cư xử khó chịu và nói những lời tổn thương, tôi đã có thể giữ bình tĩnh và không còn bị ảnh hưởng nữa. Tôi nghĩ: “Nếu mọi người đều tốt, thì sẽ không cần Chính Pháp”.

Trên thực tế, người thường thật đáng thương. Họ đánh mất đức của mình và nghĩ rằng mình đang chiếm vị thế. Là người tu luyện, chúng ta chỉ có thể cảm ơn họ. Họ đang giúp chúng ta tu luyện. Nếu họ biết rằng mình sẽ phải chịu tổn thất lớn như vậy, họ sẽ không bao giờ làm vậy. Tôi thực lòng hy vọng nhiều người có thể thay đổi thái độ của họ. Điều đó sẽ tốt cho họ!

Những học viên khác cũng nhận thấy rằng tôi đã đề cao. Họ nói rằng tôi không còn nói năng thô lỗ nữa, và họ có thể thấy trong mắt tôi rằng tôi thực sự nghĩ đến người khác trước.

Tôi sẽ tiếp tục tu luyện tinh tấn và trợ giúp Sư phụ cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/18/471822.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/8/221558.html

Đăng ngày 02-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share