Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-05-2024] Việc ra đi đột ngột của đồng tu tên Li (bí danh) ở khu vực của chúng tôi đã gây ra cú sốc rất lớn cho các học viên địa phương. Không ai ngờ rằng bà ấy sẽ rời đi sớm, mọi người đều rất ngạc nhiên và cảm thấy sự việc xảy ra quá đột ngột.

Tất cả chúng tôi đều biết học viên này đã làm rất tốt việc bức hại vào những năm đầu. Khi điểm sản xuất tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương của chúng tôi bị chính quyền phá hủy, đồng tu Li đã đi lấy tài liệu chân tướng ở ngoài thị trấn cung cấp cho chúng tôi trong tình huống cấp bách như vậy. Sau đó, bà ấy đã thành lập một điểm sản xuất tài liệu chân tướng mới trong khu vực chúng tôi cùng với sự hỗ trợ của các học viên khác. Tuy nhiên, không lâu sau khi thành lập, điểm sản xuất tài liệu này đã bị cảnh sát phá hủy và bà ấy bị bắt giữ.

Cảnh sát đã thẩm vấn và tra tấn đồng tu Li rất dã man nhằm lấy thêm thông tin về các học viên khác, nhưng bà ấy đã không đầu hàng trước cảnh sát tà ác. Sau đó, bà đã bị đưa đến Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia khét tiếng, ở đây bà phải chịu đựng những cuộc tra tấn tàn khốc hơn. Có lúc, bà bị cấm ngủ trong hơn 20 ngày liên tiếp, trong thời gian đó bà đã bị ngất xỉu nhiều lần. Tuy nhiên, bà vẫn kiên định và từ chối việc từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp. Đồng tu Li luôn đi đầu trong việc phản đối cuộc bức hại, và cuối cùng bà đã đường hoàng bước ra khỏi trại lao động cưỡng bức một cách hiên ngang.

Ngay sau khi trở về nhà, bà đã nhanh chóng hòa nhập với các học viên ở địa phương tu luyện Đại Pháp. Bà đã phối hợp và giúp đỡ các điều phối viên địa phương trong nhiều hoạt động Đại Pháp khác nhau. Trong gia đình, bà là một người con dâu hiếu thảo và kính trọng người lớn tuổi, bà cũng cư xử nhã nhặn với người chồng khó tính. Sau khi con trai bà kết hôn, bà Li đã đến sống cùng gia đình người con trai trong hơn mười năm. Bà không bao giờ cãi nhau với con dâu, giúp con nuôi dạy cháu trai và người cháu đã sớm trở thành một học viên Đại Pháp trẻ tuổi.

Ba năm trước, bà Li đã trải qua quan nghiệp bệnh nghiêm trọng và gần như bị cựu thế lực bắt đi. Khi rơi vào tuyệt vọng, bà đã nghiêm túc hướng nội và nhận ra những thiếu sót trong tu luyện vào những năm gần đây, bà đã quá bận rộn với công việc đồng áng và việc gia đình. Vì thế, bà Li có rất ít thời gian để đi lấy Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu thông tin Đại Pháp về phân phát. Sau này, các đồng tu địa phương lại mang tài liệu cần thiết đến cho bà đọc, bà chỉ giảng chân tướng cho mọi người khi bà ra ngoài mua sắm cho gia đình hoặc đi đón cháu trai từ trường về hoặc các hoạt động ngoại khóa khác. Bà thừa nhận những thiếu sót của mình và cầu xin Sư phụ cho bà một cơ hội để sửa sai và sẽ cố gắng làm tốt hơn trong tương lai. Sức khỏe của bà đã bình phục trở lại một tháng sau đó.

Đồng tu Li đã buông bỏ được nhiều chấp trước nhưng vẫn còn chấp trước vào những vấn đề sinh hoạt người thường và mong muốn gia đình mình có một cuộc sống tốt đẹp. Bà làm việc chăm chỉ từ sáng đến tối, cố gắng làm ba việc mà một học viên Đại Pháp cần làm nhưng chỉ ở mức độ vừa phải, vì bà luôn bận rộn với việc chăm sóc gia đình. Sau khi bị ngã và bị thương ở chân, chỉ vì mong vết thương mau khỏi để có thể làm việc nhà, bà ấy đã tìm đến một vị khí công sư giả để chữa trị vết thương ở chân.

Một ngày trước khi qua đời, bà ấy nắm tay tôi trong nước mắt và nói rằng bà đã không tu luyện tốt và không đáp ứng được kỳ vọng của Sư phụ. Bà ấy cũng nói với tôi rằng khi nào cảm thấy tốt hơn, bà ấy muốn tôi giúp bà viết một bài chia sẻ về các vấn đề tu luyện của bà và gửi đăng trên trang Minh Huệ Net. Bà ấy hy vọng các học viên khác có thể rút ra bài học từ những trải nghiệm của bà và không mắc phải những sai lầm giống như bà. Các thành viên trong gia đình bà ấy nói với tôi rằng bà đã ra đi với đôi mắt mở to và rời khỏi thế gian này trong sự hối tiếc. Tôi cảm thấy rất buồn vì rất nhiều chúng sinh ở thiên quốc của bà vẫn đang chờ đợi bà cứu họ!

Kể từ khi Sư phụ dẫn dắt chúng ta vào thời kỳ Chính Pháp, cựu thế lực đã theo dõi các đệ tử Đại Pháp rất chặt chẽ, chúng cố gắng tìm ra những sơ hở trong tu luyện của chúng ta để bức hại chúng ta. Chúng không muốn các đệ tử Đại Pháp tu thành và luôn tìm cách kéo chúng ta xuống. Chúng chủ yếu sử dụng hai cách này để bức hại các đệ tử Đại Pháp, đó là bắt giữ phi pháp hoặc nghiệp bệnh.

Một khi cựu thế lực phát hiện ra sơ hở trong tu luyện của chúng ta, chúng sẽ bức hại chúng ta không thương tiếc. Trong những năm đầu, khi bà Li bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức và bị tra tấn dã man, bà ấy đã không bị khuất phục và vượt qua thử thách bằng chính niệm. Lần này, cựu thế lực đã dùng nghiệp bệnh để đưa bà ấy đi do có sơ hở chấp trước vào gia đình và đã đi chệch hướng vì vi phạm nguyên tắc “bất nhị pháp môn” khi tìm cách chữa bệnh từ một vị khí công sư giả.

Những gì đã xảy ra với học viên Li là một bài học sâu sắc cho tất cả chúng ta. Chúng ta phải buông bỏ mọi chấp trước của người thường, bước đi tốt trên con đường tu luyện còn lại do Sư phụ an bài và hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực. Khi chúng ta đi thật chính trên con đường tu luyện thì cựu thế lực sẽ không còn cơ hội để bức hại chúng ta nữa.

Sư phụ giảng:

“Làm thế nào có thể đi tốt con đường ấy, đi cho đến cuối cùng, đó mới là xuất sắc nhất. Là vì trong quá trình chư vị đi con đường ấy sẽ có khó nạn, sẽ có các chủng các dạng khảo nghiệm, sẽ có ma nạn mà chư vị chưa nghĩ đến, sẽ có các chủng các dạng chấp trước và can nhiễu của ‘tình’ mà chư vị chưa nghĩ đến. Nguồn của những loại can nhiễu ấy là từ gia đình, xã hội, bạn bè thân quyến, thậm chí giữa các đồng tu chư vị với nhau; hơn nữa còn có can nhiễu [từ] hình thế xã hội nhân loại, can nhiễu [từ] quan niệm hình thành trong xã hội nhân loại. Hết thảy hết thảy những điều đó đều có thể lôi kéo chư vị trở về trong chốn người thường. Chư vị có thể xung phá hết thảy điều ấy, thì chư vị có thể bước hướng Thần. Do đó đã là một người tu luyện mà giảng, có thể kiên định bản thân, có thể có được chính niệm kiên định không gì có thể lay động được, đó mới thật là xuất sắc. Như kim cương, vững như bàn thạch, không ai lay động nổi, tà ác thấy thế đều thấy sợ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2005], Giảng Pháp tại các nơi VII)

Chúng ta cùng ôn lại và ghi nhớ lời dạy của Sư phụ, và bước đi thật tốt trên con đường tu luyện Chính Pháp cuối cùng còn lại, không để bản thân phải hối tiếc và xứng đáng với ân cứu độ từ bi của Sư phụ. Sứ mệnh của chúng ta vẫn chưa hoàn thành, chúng ta phải cứu độ tất cả chúng sinh mà chúng ta cần phải cứu và cuối cùng theo Sư phụ trở về nhà. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể hoàn thành được thệ ước tiền sử vĩ đại của mình.

Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì chưa phù hợp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/21/477753.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/26/218767.html

Đăng ngày 27-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share