Bài viết của Mỹ Hàm, một tiểu đệ tử Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 22-08-2024] Năm nay tôi 13 tuổi. Tôi sinh ra ở Trung Quốc và đến Hoa Kỳ khi 8 tuổi. Đây là lần thứ hai tôi tham gia trại Hè múa cổ điển Trung Quốc do Trung tâm Khảo thí Nghệ thuật Shen Yun tổ chức.

Bên cạnh những tiến bộ về vũ đạo và tu luyện, tôi vẫn nhớ một số điều thú vị từ trại Hè năm ngoái: tiệc nướng, chơi té nước, tổ chức sinh nhật và các trò chơi vui nhộn khác.

Trong trại Hè năm nay, các giáo viên không chỉ sắp xếp nhiều hoạt động vui chơi hơn cho chúng tôi mà còn bổ sung các khóa học vũ đạo phong phú hơn, với tiêu chuẩn cao hơn. Đặc biệt, chúng tôi được dạy cách thể hiện vận vị của múa truyền thống Trung Quốc. Đối với tôi, điều quan trọng hơn nữa là mình đã có những tiến bộ mới trong tu luyện cá nhân.

Một lần hướng nội tìm

Có lần, trong khi luyện công tập thể, học viên trước mặt tôi luyện không nghiêm túc, điều đó khiến tôi không vui và có chút tức giận. Tôi nghĩ, sao học viên đó có thể luyện như vậy?

Sau khi hoàn thành các bài công pháp, tôi bình tĩnh lại và hướng nội, nhận ra mình có tâm tật đố khi thấy học viên đó có thể lười biếng và luyện một cách thoải mái như vậy, nhưng còn tôi lại không thể buông lỏng như cậu ấy. Tôi ý thức được rằng suy nghĩ này không tốt. Ở trại Hè này tôi được coi là một người chị gái, làm sao có thể chỉ vì thấy các bạn khác luyện không tốt mà bản thân cũng muốn làm biếng? Tôi nên là tấm gương cho các học viên khác thay vì bị ảnh hưởng bởi họ.

Ngày hôm sau, tôi liền thực sự nghiêm túc luyện công. Khi mở mắt ra, tôi ngạc nhiên thấy rằng những học viên bình thường hay nghịch ngợm cũng đang luyện công nghiêm túc. Tôi nhận ra rằng đó là vì tôi đã vượt qua được khảo nghiệm tâm tính này, vì vậy một cách tự nhiên họ đã luyện công tốt.

Sư phụ giảng:

“Có những người mà về tu luyện xem ra rất tinh tấn, cũng đang học Pháp, cũng đang luyện công, nhưng, không hướng nội tìm, không hướng nội tìm ấy, mọi người nghĩ xem, đó chẳng phải chính là người thường mà. Người thường có ai hướng nội tìm chăng? ” (Giảng Pháp tại Pháp Hội New York năm 2015)

Thực ra, rất nhiều khi biểu hiện hành vi của người khác chính là để khảo nghiệm bản thân chúng ta. Khi nhìn thấy lỗi lầm của người khác, chúng ta không nên chỉ nghĩ đến lỗi lầm của họ, mà trước tiên hãy hướng nội và xem bản thân có điều gì cần cải thiện không.

Tâm oán trách cản trở sự tiến bộ của tôi

Tôi và một học viên khác đã mắc một số lỗi trong động tác vũ đạo, giáo viên đã nhắc nhở chúng tôi nhiều lần, nhưng chúng tôi vẫn không sửa được. Trong buổi tập tiếp theo, chúng tôi lại mắc lỗi tương tự. Sau giờ học, giáo viên đã chỉ ra lỗi của chúng tôi một cách nghiêm túc.

Tôi cảm thấy ngữ khí của giáo viên đối với tôi có phần gay gắt hơn một chút, liền cho rằng giáo viên thiên vị, đối xử không công bằng. Sau đó, tôi hướng nội và thấy rằng mình có tâm oán trách và phàn nàn mạnh mẽ.

Sư phụ giảng:

“[Nếu] cứ không tiếp thu chỉ trích và phê bình, cứ hướng ngoại mà chỉ trích, cứ phản bác ý kiến và phê bình của người khác, [thì] đó là tu luyện sao? Đó là tu luyện thế nào vậy? ” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tôi chỉ để ý đến thái độ của giáo viên đối với tôi và phàn nàn về điều đó, nhưng không nghĩ đến lý do tại sao giáo viên lại phê bình tôi. Tôi đã không để tâm đến lời của giáo viên, vì vậy mãi không thể cải thiện.

Buồn ngủ khi học Pháp

Tôi cũng thường cảm thấy buồn ngủ khi đang học Pháp, nếu thấy các bạn khác đang chơi đùa hoặc đang ngủ, tôi cũng cảm thấy mình buồn ngủ, muốn đi ngủ. Sau đó tôi tự tìm lý do bào chữa rằng sau một ngày mệt mỏi, ngủ một chút cũng được. Nhưng tôi lập tức nhận ra mình đang học Pháp, sao có thể muốn ngủ là ngủ? Học Pháp là việc rất nghiêm túc, quyết không thể thuận theo tâm an dật mà làm biếng.

Trong cuộc thảo luận sau khi học Pháp, giáo viên đã kể cho chúng tôi một câu chuyện trong một bài chia sẻ rằng có những con ma ngủ đang can nhiễu các học viên. Tôi hiểu rằng suy nghĩ muốn ngủ của tôi trong khi học Pháp là do sự can nhiễu của ma. Tôi quyết định rằng khi học Pháp chủ ý thức phải thanh tỉnh, nhanh chóng thanh trừ can nhiễu mỗi khi cảm thấy buồn ngủ. Như vậy sẽ không bị ma khống chế nữa.

Sư phụ giảng:

“Đây chính là nghiệp tư tưởng đang cản trở nghiêm trọng chư vị và không để chư vị đọc sách và học Pháp. Nó khiến chư vị buồn ngủ, khiến chư vị ngủ, khiến chư vị mất chính niệm và chính giác; thậm chí khi nó sốt ruột còn hiện ra để can nhiễu chư vị, còn có thể hiện ra trong tư tưởng [chư vị].” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu [1999])

Sư phụ cũng giảng:

“Vậy còn không minh bạch sao? Nghiệp tư tưởng và can nhiễu ngoại lai đang khởi tác dụng, nó ngăn không để chư vị thăng hoa. Bởi vì sự thăng hoa của chư vị sẽ tiêu trừ nó; tôi đã giảng là tôi sẽ tiêu nghiệp cho chư vị. Khi nó thật sự bị tiêu trừ, nó sẽ thật sự giải thể, nó có chịu vậy không? Nên nó sẽ liều mạng để kháng lại. Nếu chư vị coi những thứ này là một phần của chư vị, thì chư vị sẽ không đắc Pháp được, vì Pháp là cấp cho chư vị, tuyệt đối không thể cấp cho nghiệp lực đó đâu! Cho nên [chư vị] phải vượt qua nó, bất kể buồn ngủ thế nào, [chư vị] cần phải vượt qua nó, ức chế nó, thanh trừ nó. Lúc chư vị vượt qua quan này, thì cũng là lúc mà nó bị tiêu trừ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu [1999])

Bây giờ tôi đã minh bạch chân tướng về việc buồn ngủ khi học Pháp. Lần tiếp theo khi cảm thấy buồn ngủ, tôi sẽ phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi, giúp tôi loại bỏ can nhiễu và vượt qua chướng ngại này.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/22/480961.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/28/219710.html

Đăng ngày 09-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share