Bài viết của Một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-07-2024] Trong tu luyện Đại Pháp, khi gió êm sóng lặng chúng ta đều có thể tinh tấn. Chỉ khi khổ nạn tới, lợi ích cá nhân bị đe dọa, chúng ta mới có thể thấy liệu mình có thể kiên định trên con đường tu luyện, vượt qua khổ nạn, bước ra khỏi người thường và vững bước trên con đường thành Thần hay không. Đây là sự lựa chọn sinh tử, là sự khác biệt giữa người và Thần.

Dưới đây là quá trình tôi đã chuyển biến quan niệm, vượt qua khổ nạn bằng chính niệm trong lúc mẹ tôi vượt quan nghiệp bệnh.

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ năm 2014. Sau đúng chín năm, vào cuối năm 2023, mẹ tôi, cũng là một học viên, đột nhiên xuất hiện triệu chứng nghiệp bệnh nghiêm trọng. Nó đột ngột và nguy kịch đến nỗi lúc đầu tôi rất hoang mang không biết mình phải làm gì. Sau đó, bệnh tình của bà ngày một trầm trọng hơn. Bà khó thở và cuối cùng đã nôn ra máu. Tôi vô cùng hoảng sợ, lo lắng, và bất lực không nói lên lời. Lúc đó trong đầu tôi xuất ra một niệm bất chính: “Mình nên đưa mẹ tới bệnh viện. Không còn cách nào khác thì đành phải đi viện”. Khi ý niệm đó xuất ra, tôi đã bị sốc bởi một niệm bất chính như vậy. Tôi biết mình không thể đi theo con đường bất hảo này, và càng không được thừa nhận ý niệm đó là của mình.

Tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ:

“Nhưng có một điểm là, dù sao đi nữa, chư vị cứ chính niệm chính hành, chư vị sẽ không có ‘quan’ nào là không qua nổi. Ngay cả khi thật sự rất nguy hiểm nhưng lại không biết vấn đề xuất hiện ở đâu thì cũng không được không có chính niệm; bất kể là ở tình huống nào thì chư vị cũng không được dao động tín niệm căn bản đối với Đại Pháp, vì bấy giờ chư vị thậm chí có chưa suy nghĩ thông suốt hoặc là việc đó chưa làm được tốt, chưa vượt được quan ải lớn, thậm chí là mất đi thân thể mà rời bỏ thế gian, thì cũng sẽ viên mãn như thế, (vỗ tay) vì Sư phụ không thừa nhận cuộc bức hại này, mà [chỉ] là cuộc bức hại này tạo thành cho chư vị [khó nạn ấy]; vậy nên nhất định phải chú ý. Chư vị [nếu] lúc ấy đột nhiên chuyển hướng, lập tức biến thành bất hảo, thì hết thảy những gì của chư vị đều có thể là kết thúc rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Pháp của Sư phụ giống như ngọn hải đăng trong đêm tối, soi sáng con đường phía trước của tôi. Tâm tôi bình tĩnh lại và không còn lo lắng nữa. Tôi biết mình không nên để chấp vào tình với mẹ và can nhiễu con đường tu luyện của bà. Tôi quyết định vượt qua khổ nạn bằng chính niệm và hướng nội để chính lại bản thân. Tôi cũng biết mình cần phải phát chính niệm, phủ nhận bức hại do cựu thế lực an bài. Dù kết quả có thế nào, tôi cũng không chấp trước, và giao cấp hết thảy cho Sư phụ. Ngay khi tôi xuất niệm này, mọi việc lập tức dường như trở nên sáng tỏ, giống như một chùm tia sáng vàng xuyên qua bầu trời và cảm thấy như mình thoát khỏi màn đêm.

Sau đó, tôi và mẹ bắt đầu học Pháp rất nhiều. Chúng tôi nhận ra nhiều phương diện mình chưa thực tu trong suốt một thời gian dài đã vô tình dung dưỡng tâm chấp trước và để cựu thế lực dùi vào sơ hở. Khi học Pháp sâu hơn, chúng tôi hướng nội tìm, nhìn lại con đường tu luyện của bản thân và nhận ra rất nhiều điều hối tiếc và thiếu sót. Việc hướng nội với chúng tôi dường như đã trở thành một hình thức chiếu lệ, hời hợt, và thực sự không có ý nghĩa. Quả thực, chúng tôi đã tự lừa dối chính mình.

Tu luyện là hết sức nghiêm túc

Tu luyện là một quá trình hết sức nghiêm túc, chỉ có sự chuyển biến thực sự từ trong tâm mới có thể chân chính đề cao. Tâm chúng ta phải thay đổi hoàn toàn, trải qua những khổ nạn mà trưởng thành lên. Mục tiêu không chỉ là vượt qua những ma nạn trước mắt, mà còn phải đáp ứng các yêu cầu của một học viên Đại Pháp chân chính.

Trong thời gian mẹ tôi vượt quan nghiệp bệnh, nguyên nhân gây ra giả tướng của bà không chỉ đến từ một nguồn. Biểu hiện của nghiệp bệnh liên tục tái diễn. Ví như, hôm nay nếu ăn đồ mặn bà sẽ bị ho, nếu bà bị cảm lạnh tình trạng sẽ trở nên nghiêm trọng hơn. Chính niệm của chúng tôi không ngừng bị lèo lái bởi quan niệm người thường. Nếu luôn xem xét mọi việc theo góc độ của người thường, tôi sẽ mãi là một người thường. Tôi phải học cách đột phá khỏi quan niệm của người thường để thấy bản chất của sự việc.

Khảo nghiệm tâm tính

Trong thời gian này, cha tôi, không phải là học viên, thỉnh thoảng cũng khảo nghiệm tâm tính của tôi. Hàng ngày tôi phải học Pháp, nấu ăn cho cả gia đình, làm việc nhà và chăm sóc cha mẹ nên rất bận. Tuy nhiên, cha tôi chỉ ngồi thư dãn trên sofa và xem video trên điện thoại. Trong thời gian học Pháp quý báu của tôi, ông còn sốt sắng nhờ tôi chỉ cách mua sắm trực tuyến. Ông càm ràm tôi vì đã tạo ra tiếng ồn, quấy rầy đến giấc ngủ của chú chó nhỏ của ông trong lúc tôi chuẩn bị bữa sáng cho gia đình vào đêm khuya.

Lúc đầu, tôi thực sự khó chịu, chán nản và thầm nghĩ: “Mình có thể chịu đựng việc cha không giúp gì cho mẹ trong lúc thập tử nhất sinh, nhưng sao cha có thể ích kỷ và thờ ơ đến như vậy?” Đột nhiên, một hôm tôi nhận ra rằng chẳng phải hết thảy những việc này đều là hảo sự hay sao. Đây là những cơ hội tuyệt vời cho chúng ta đề cao, làm tốt mọi việc và thực sự chuyển biến quan niệm của người thường, mà đáng ra tôi cần tận dụng thật tốt.

Ngoài ra có những lúc, những niệm đầu bất hảo thường lướt qua đầu tôi, đôi khi rất khó để nhận ra rằng chúng không phải của mình. Ví dụ, tất cả thân nhân của chúng tôi đều biết chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ nếu có chuyện gì đó thực sự không hay xảy ra với mẹ, điều đó sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến Đại Pháp. Có vẻ như tôi quan tâm đến thanh danh của Đại Pháp, nhưng thực ra đằng sau sự việc đó đều là tâm chấp trước. Tôi vẫn chưa buông bỏ được nhiều chấp trước và quan niệm của người thường, như những lo lắng về sinh tử. Khi những can nhiễu liên tục xuất hiện trong tâm, tôi phải liên tục phủ định và loại bỏ chúng. Nhờ việc tăng cường và thường xuyên học Pháp, tôi nhận ra những quan niệm người thường của mình dần dần biến mất và chính niệm tăng lên.

Một đồng tu nhờ tôi xử lý giúp vấn đề về máy tính và chúng tôi đã hẹn gặp nhau một lúc. Tôi nói với anh ấy rằng mình sẽ cố gắng hết sức để đến. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là mình sẽ không đến vì quá bận việc gia đình. Sau đó, tôi nhận ra những bậc giác giả thực sự vị tha, vũ trụ tương lai cũng vị tha. Tôi không nên bỏ qua khi người khác tìm đến mình để được trợ giúp, ngay cả khi bản thân tôi cũng đang trong tình cảnh khó khăn. Tôi biết mình cần phải chính lại bản thân theo tiêu chuẩn của một người tu luyện.

Mẹ tôi cũng cho rằng tôi nên đi, vì vậy tôi đã đến nhà học viên đúng giờ để giúp anh ấy. Mọi việc diễn ra tốt đẹp. Khi về tới nhà, tôi ngạc nhiên thấy rằng tình trạng thể chất và tinh thần của bà đã được cải thiện rất nhiều. Ngay lúc đang bối rối không hiểu tại sao bà lại thay đổi quá nhiều như vậy, cha tôi đột nhiên bước vào và nói, “Chúc mừng bà. Bà khỏe rồi”. Lúc đó, tôi nhận ra đó không chỉ là câu nói của người thường, mà cuối cùng, chúng tôi đã vượt qua được khoảng thời gian khốn khó này.

Hồi tưởng lại, tôi thực sự cảm nhận được sự gia trì của Sư phụ trong suốt quãng thời gian đó. Nhiều lần khi luyện công, tôi cảm thấy mình rất cao lớn còn kiếp nạn thì rất nhỏ. Nhiều đêm mất ngủ, tôi có thể nghe thấy một giọng nói bên tai mình, “Không sao đâu. Không sao đâu, con sẽ ổn thôi”.

Tôi từng nghĩ khổ nạn đi qua hẳn là tôi sẽ mừng lắm, nhưng khổ nạn qua rồi, tâm tôi lại bình tĩnh đến lạ thường. Cảm nhận duy nhất của tôi là cảm ân sự bảo hộ và gia trì từ bi của Sư phụ, cảm ơn các đồng tu đã tiếp thêm động lực khi tôi vượt qua khổ nạn bằng chính niệm, chính hành.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/26/479535.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/13/219941.html

Đăng ngày 08-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share