Bài viết của Tử Đồng, đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm

[MINH HUỆ 13-05-2024] Tôi là đệ tử Đại Pháp đã tu luyện hơn 20 năm, mặc dù con đường tu luyện gian khổ, nhưng với sự dẫn dắt từ bi của Sư phụ, tôi và thân nhân của mình được ích lợi rất nhiều từ Đại Pháp. Tại đây, tôi viết ra một số câu chuyện của nhiều năm trước, để [chúng ta] chứng kiến thế nhân được Đại Pháp đánh thức và quy chính, đồng thời chứng kiến sự siêu thường và sự mỹ hảo của Đại Pháp.

Chồng tôi trả lại tiền thưởng cuối năm

Chồng tôi không tu luyện Đại Pháp, khi Đại Pháp bị đàn áp và bị bức hại vào năm 1999, dưới áp lực cao, vì nỗi sợ hãi xuất phát từ việc bảo vệ bản thân, nên anh còn bắt tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Nhưng trong tâm anh tin rằng Đại Pháp rất tốt, bởi vì sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, cả thân lẫn tâm đều có sự thay đổi rất lớn, anh là người biết rõ nhất, và còn có nhận thức nhất định về Đại Pháp. Đôi khi anh thường kể cho tôi nghe những câu chuyện xung đột và nan giải ở công ty, có vẻ như anh không cố ý kể chuyện, nhưng thực ra anh đang tìm kiếm lời chỉ dẫn và sự giúp đỡ từ Đại Pháp, đôi khi anh còn có thể dùng tiêu chuẩn cao để yêu cầu chính mình.

Giống như một câu chuyện của nhiều năm trước, đó cũng là năm đầu tiên chồng tôi đến làm việc ở một doanh nghiệp. Vào một ngày cuối năm, sau khi đi làm về, anh lấy ra một bao giấy có tiền trong đó, anh nói đó là tiền thưởng cuối năm. Tôi không lấy tiền ra, mà chỉ xem sơ qua, toàn là tờ 100 nhân dân tệ, cột thành một cọc, còn có tiền lẻ, [tổng số tiền] chưa đến 20 ngàn nhân dân tệ. Tôi nói, anh không thể nhận số tiền này, anh hỏi tôi lý do tại sao. Tôi nói, toàn bộ tiền lương của anh đều liên quan đến công ty cấp tỉnh. Anh nói, đó là công ty cho anh, và anh cũng đóng góp rất nhiều công sức. Tôi nói, anh đảm nhiệm vị trí lãnh đạo cao nhất, công ty có thể không cho anh sao? Ngoài ra, cả tiền lương và tiền thưởng ở công ty cấp tỉnh đều cao hơn so với thành phố, anh đã được đền đáp rồi. Tất nhiên, nếu anh vẫn còn làm việc ở công ty cấp tỉnh, thì anh lấy tiền lương và tiền thưởng tương đương, nhưng anh sẽ không khổ cực như vậy, đó là sự thật. Tuy nhiên, tiền lương và tiền thưởng ở công ty cấp thành phố vốn thấp, bây giờ anh lấy tiền thưởng, kỳ thực việc này cũng giống như giảm bớt nguồn thu nhập của những nhân viên khác. Nói thẳng là anh đã chiếm lợi ích của người khác rồi.

Khi thấy chồng không nói gì, tôi lại nói tiếp, vì [công ty] có nhiều nhân viên, nên tiền thưởng của nhân viên không hẳn sẽ nhiều hơn, nhưng nếu anh trả lại số tiền này, thì hành động của anh là nghĩ cho người khác, chứ không phải chỉ lo được mất lợi ích cá nhân. Những lãnh đạo và nhân viên khác sẽ thấy rõ, trong tâm họ tín phục anh, đối với sự phát triển trong công việc và công ty của anh, chỉ có chỗ tốt, mà không có chỗ xấu. Ngoài ra, mục tiêu của anh là muốn làm một lãnh đạo tốt, thể hiện giá trị của mình phải không? Chồng cũng không bày tỏ thái độ gì, sau khi nói xong, tôi rời đi vì bận việc.

Thực ra tôi có rất nhiều khuyết điểm, tôi được nuông chiều từ nhỏ, nên rất ỷ lại. Sau khi kết hôn, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong gia đình đều do chồng làm chủ, anh còn quản lý tiền bạc, tôi rất hiếm khi bận tâm đến mọi việc. Về vấn đề này, tôi chưa từng nghĩ chồng có nghe tôi nói hay không, nhưng tôi là người học Đại Pháp, tôi muốn chiểu theo sự lý giải của mình đối với Đại Pháp, để nói cho anh biết đạo lý này, và đó là trách nhiệm của tôi.

Tối hôm sau, anh vừa về đến nhà, tôi sẵn hỏi anh giải quyết tiền thưởng như thế nào rồi? Anh trả lời rằng, anh đã trả lại [số tiền]. Tôi không dám tin lắm. Tôi hỏi anh có thật không? Anh trả lời, làm sao giả được?! Tôi hỏi tiếp, vậy từ đây về sau thì sao? Anh nói, từ đây về sau anh không nhận [tiền thưởng] nữa. Tôi nói với anh: Anh có thể làm như vậy, em thực sự thấy mừng cho anh.

Kỳ thực, tại thời điểm đó áp lực kinh tế của chúng tôi rất lớn, con tôi đi học ở nơi khác, và cần rất nhiều tiền, vì vậy, chồng tôi thiếu nợ bạn bè rất nhiều (nhưng anh không cho tôi biết). Anh có thể giải quyết vấn đề này như vậy, tôi rất cảm động, và thực sự vui mừng cho anh.

Vài năm sau, một lần nọ, tôi kể chuyện này cho một bạn học chơi thân với mình nghe, bạn ấy cười tôi ngốc, bạn nói: Thời buổi này, ai còn trả lại tiền khi nó đến tay mình chứ, chỉ có những người học Đại Pháp như các bạn thôi, các bạn chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, không tham lam không chiếm [lợi ích], các bạn có thể làm được, mình tin điều này, nhưng chồng bạn không học Đại Pháp, anh ấy nhận tiền, việc này hiện rất bình thường. Anh ấy nói dối để bạn vui và yên tâm đó! Cũng không hẳn anh ấy gạt bạn, coi như anh ấy nói dối có thiện ý vậy. Khi tôi càng kiên quyết việc này không phải giả dối, thì bạn học càng cười tôi ngốc.

Sau đó, đôi khi nhớ lại lời nói của bạn học, tôi thực sự có cảm giác không chắc chắn trong tâm. Khoảng một năm sau, một ngày nọ, tôi tình cờ thấy một tờ hóa đơn được đóng dấu tài chính của công ty anh trong ngăn kéo không sử dụng, trên đó có ghi tổng số tiền thưởng mà anh trả lại tại thời điểm ấy, và còn có dòng chữ không nhận tiền thưởng từ đây về sau. Tại khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy an ủi, và có một chút tự hào: Chồng mình đã làm được! Đây là sự lựa chọn của chồng tôi, tâm của anh đã được Đại Pháp quy chính. Cho đến hôm nay, đã hơn 10 năm trôi qua, một hôm tôi hỏi [chồng]: Lợi ích [kinh tế] của công ty anh càng ngày càng tốt, tiền lương và tiền thưởng tăng nhiều phải không? Anh tự hào trả lời: Tăng không ít!

[Chồng] tin Đại Pháp rất tốt, và cơn đau tim lập tức biến mất

Câu chuyện này xảy ra hơn 10 năm trước. Một đêm nọ, chồng tôi đã đi ngủ, tôi còn ngồi trên bàn máy tính, rồi anh đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng tôi với vẻ đau đớn, anh nói anh đau quá, không chịu nổi nữa. Tôi đứng dậy đỡ anh, tôi vừa bảo anh không sao vừa dìu anh về phòng. Tôi nói, anh hãy nhanh chóng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, nếu không niệm thành tiếng được, thì niệm trong tâm, và em cũng giúp anh niệm.

Ngay khi về phòng, anh dựa tay vào giường, rồi khụy gối bên cạnh giường, tôi giúp anh nằm xuống, nhưng cơn đau khiến anh không thể cử động. Tôi dùng hai tay cố gắng đỡ anh bên cạnh giường, không ngừng thì thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Chưa đến một phút sau, anh vội vã muốn vào phòng vệ sinh. Kỳ thực trong phòng có phòng vệ sinh, nhưng giữa cơn hoảng loạn, chúng tôi lại vào phòng vệ sinh khác cách đó vài mét.

So với trước đó, chồng tôi đã có thể ngồi thẳng lưng một chút. Khi ngồi trên bồn vệ sinh, hai tay của anh nắm chặt hai cánh tay của tôi, mồ hôi nhỏ giọt xuống nền gạch. Khi xả nước [bồn vệ sinh], chúng tôi thấy rất nhiều phân màu đen. Lúc này, anh mới cảm thấy đỡ hơn trước nhiều. Sau khi về phòng, anh bình tĩnh nằm xuống, tôi ngồi bên cạnh giường và thì thầm đọc cho anh nghe “Luận ngữ”, khoảng 10 phút sau, anh đã ngủ say, thì tôi mới rời đi.

Hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, thì chồng tôi chuẩn bị đi làm. Khi ngồi trên ghế sofa để mặc quần ngoài, anh vừa mặc quần vừa hoài nghi nói chuyện với tôi: Anh đã từng bị đau dạ dày một lần, cơ thể khó chịu đến mấy ngày, còn tối hôm qua, anh cảm thấy đau như sắp chết, nhưng hôm nay lại dễ chịu đến thế nhỉ? Tôi nói, đó là vì anh thành tâm niệm chín chữ chân ngôn, anh tin vào uy lực của Đại Pháp, và Sư phụ đã giúp anh tiêu nghiệp.

Vài ngày sau, một hôm anh đi làm về, vừa vào đến cổng, còn chưa kịp cởi giày, anh vội kêu tôi ra cửa và nói, trong mấy hôm nay, anh đã trực tiếp và gián tiếp hỏi một số bác sỹ chuyên khoa, họ kết luận rằng triệu chứng của anh vào đêm đó là cơn đau tim. Khi nghe đến đây, bầu không khí như ngưng đọng lại. Mặc dù tôi không có khái niệm rõ ràng về căn bệnh này, nhưng tôi đã từng nghe nói về một số hậu quả đáng sợ của nó, khi nhìn vào ánh mắt của chồng với nhiều cảm xúc phức tạp như căng thẳng, vui mừng, sợ hãi, cảm động, thì tôi cảm thấy vừa hồi hộp lại vừa xúc động …

Sư phụ giảng:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Tôi nói với anh, đó là Sư phụ gánh chịu cho anh! Anh hãy thành tâm cảm ơn [Ngài] nhé! Thực ra trong nhiều năm qua, rất nhiều thân nhân của tôi nhận được ân huệ của Đại Pháp, nhưng vì bài viết có hạn, nên tôi không kể chi tiết ở đây.

Thêm 100 nhân dân tệ trong số dư tài khoản

Vào tháng 10 năm 2014, tôi bị giam giữ bất hợp pháp ở trại tạm giam. Phòng giam có gần 20 người, ngoại trừ một đồng tu ra, thì những người còn lại đều là những cô gái trẻ [phạm tội] hút hít ma túy và mại dâm. Đa số đều nhỏ tuổi hơn con tôi. Nhìn khuôn mặt xinh xắn của những cô gái, nghe họ nói những lời thô tục, khiến trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Trong số họ có rất nhiều người không phải lần đầu tiên bị bắt giam, khi họ nói chuyện với nhau, họ lo sợ sẽ bị kết án, tôi cảm thấy họ rất đáng thương. Tôi nhớ Sư phụ giảng:

“tôi bảo chư vị, tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tuy nhiên, những sinh mệnh này trầm luân đến như thế. Điều duy nhất tôi có thể làm và cũng là điều tôi cần làm, đó là nói cho họ biết sự thật về Đại Pháp, và đánh thức họ.

Tiếp theo, tôi phối hợp với vị đồng tu đó để giảng chân tướng (trong năm ngày cuối, một mình tôi giảng [chân tướng], vì đồng tu đã rời khỏi trại tạm giam trước), trong 15 ngày, tôi khuyên tổng cộng 24 người thoát ly các tổ chức Đảng, Đoàn và Đội [của ĐCSTQ]. Tôi ghi nhớ tên của họ bằng cách làm thơ, sau khi về đến nhà, tôi giúp họ làm tam thoái bằng tên chính xác.

Đồng thời, tôi còn làm hết khả năng của mình, quan tâm giúp đỡ họ nhiều hơn trong cuộc sống. Khi lấy cơm, tôi sẽ xếp hàng cuối cùng, nếu ai ăn không đủ, thì tôi sẽ vui vẻ chia sẻ cơm và thức ăn của mình cho họ, hoặc tôi hỏi trước một vòng để xem ai cần [ăn thêm], rồi tôi mới ăn; khi mua đồ dùng, họ cố gắng mua nhiều thực phẩm, còn tôi ngoại trừ mua một số đồ ăn vặt ra, tôi sẽ mua thêm một chút khăn giấy và dầu gội đầu v.v., khi họ cần, tôi sẽ cho họ, tôi rất ít ăn vặt, hầu hết [đồ ăn vặt] tôi đều cho những đứa trẻ đó.

Tôi còn nhớ, một cô gái có (hóa danh) là Trương Tiêu xin tôi khăn giấy trong mấy ngày liền, còn có vài cô gái đứng ra, vừa ngăn cản tôi cho cô, vừa chỉ trích cô. Sau đó, ngay cả khi ăn cơm, vì họ sợ tôi ăn không no, nên họ thường ngăn cản người khác xin tôi thức ăn. Thực ra khi thấy họ sống mơ hồ và không biết phương hướng như thế, tôi xuất phát từ nội tâm thực sự muốn làm gì đó cho họ. Khi thấy một số người mặc quần áo phong phanh, tôi đã cho họ áo len lông cừu, quần ngoài và vớ mà thân nhân mang đến cho mình. Sau đó, các cô gái cũng ít đánh nhau và ít chửi tục, mọi người ít tranh giành, và trở nên thân thiện hơn. Ban đêm, các cô còn thay nhau hát một số bài hát thịnh hành, có khi họ cùng nhau hát, rất vui vẻ.

Có một cô gái 20 tuổi đã nói với tôi, lần này sau khi ra khỏi [trại giam], cô sẽ không làm những việc hại người hại mình, cô muốn ôn lại bài vở để thi đại học, không thể khiến cha mẹ buồn lòng nữa; còn có người cho biết, từ đây về sau cô muốn chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt, sống thật tốt; một ngày trước khi Trương Tiêu ra khỏi trại giam, cô đứng trên giường và trịnh trọng nói với những người ở phòng giam: Ngày mai điều đầu tiên tôi làm khi rời khỏi trại giam là, chỉ cần kiếm được tiền, thì tôi sẽ cho dì đó (chỉ tôi) 100 nhân dân tệ. Có thể thấy, vì họ hút hít ma túy, nên hầu hết đều túng quẫn về kinh tế. Ngoại trừ cảm ơn cô ra, tôi còn nhấn mạnh rằng mình có đủ tiền trong thẻ, không cần cô phải làm như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, đó không chỉ là lương tâm của một sinh mệnh lạc lối được đánh thức, mà đó còn là sự khích lệ của Sư phụ đối với thiện tâm cứu người của đệ tử! Sau đó, khi tôi rời khỏi trại giam, số dư trong thẻ của tôi thực sự có thêm 100 nhân dân tệ. Trong 15 ngày, ngoại trừ chồng tôi ra, thân nhân cũng đến thăm tôi. Cuối cùng ai giữ 100 nhân dân tệ này không còn quan trọng nữa, mà điều đáng quý là những người như cô Trương Tiêu đã minh bạch chân tướng Đại Pháp, đồng thời có tâm khao khát và ngưỡng vọng Đại Pháp. Đại Pháp không chỉ cải biến tôi, khiến tôi bước trên con đường hồi quy của sinh mệnh, mà còn đánh thức và giáo hóa những sinh mệnh bị trầm luân có duyên với tôi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/5/13/身邊的有緣人選擇了善-464837.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/7/219407.html

Đăng ngày 15-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share