Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Liên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2011]

Sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 2004, Sư Phụ đã ban cho tôi một cuộc sống mới. Bây giờ tôi không còn bệnh tật gì nữa. Tuy nhiên, tôi đã mất tới hơn bốn năm để vượt qua khảo nghiệm về bệnh tật. Thông qua học Pháp, tôi không chú ý đến nó nữa, và thậm chí còn không biết nó đã biến mất từ lúc nào.

Năm 2005, tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu ở nhà. Làm các tài liệu giảng rõ sự thật có thể mất rất nhiều công sức và thời gian, nhưng là một học viên mới, tôi biết tôi không thể buông lơi trong tu luyện. Một lần, máy in bị kẹt vào đúng ngày mà tôi phải chuẩn bị sẵn sàng các tài liệu. Bất kể tôi đã lau sạch máy in và phát chính niệm như thế nào thì nó vẫn không chịu hoạt động. Để các bạn học viên kịp thời xem Tuần báo Minh Huệ, tôi đã đến nhà của một học viên khác để in nó ra. Tuy nhiên, tôi không thể mở các tập tin đã được lưu lại trên thẻ nhớ của mình. Tôi không biết phải làm gì vì nhà của học viên đó không có mạng Internet. Tôi chỉ có một niệm duy nhất, “Vào mạng Internet.” Tôi nhấp vào biểu tượng chim bồ câu nhỏ trên thẻ nhớ và đã thực sự vào được trang web Minh Huệ [Hán ngữ]. Tôi đã vào được trang web Minh Huệ mà không cần truy cập Internet!

— Trích từ tác giả

Con kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Đây là lần đầu tiên tôi viết bài chia sẻ kinh nghiệm cho một Pháp hội. Tôi không bao giờ nghĩ tôi có thể viết một bài chia sẻ kinh nghiệm, bởi vì tôi chỉ học hết lớp ba ở bậc giáo dục tiểu học và không biết nhiều chữ. Tuy nhiên, khi các học viên ở nhóm học Pháp nói rằng chúng tôi nên tận dụng cơ hội này để báo cáo với Sư Phụ, và với sự khuyến khích của họ, tôi đã quyết định “nhấc bút”. Thật kỳ diệu, tôi đã có thể viết nhiều chữ [Trung Quốc], đầu óc của tôi minh bạch, và tôi đã hoàn thành bản thảo trong một đêm. Tôi biết rằng tôi có thể viết bài này là do sự giúp đỡ của Sư Phụ và trí huệ được cấp bởi Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ!

1. May mắn tu luyện Đại Pháp, tiến lên một cách tinh tấn và vững chắc

Sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 2004, Sư Phụ đã ban cho tôi một cuộc sống mới. Bây giờ tôi không còn bệnh tật gì nữa. Tuy nhiên, tôi đã mất tới hơn bốn năm để vượt qua khảo nghiệm về nghiệp bệnh.

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tập luyện, một cái u màu đỏ xuất hiện ở một bên bắp chân của tôi. Lúc đầu tôi không để ý đến nó. Sau đó, nó trở nên trầm trọng hơn, da bắt đầu mưng mủ và phân hủy. Tôi nghĩ rằng đó là nghiệp tôi phải trả, vì vậy tôi âm thầm chịu đựng nó. Tuy nhiên, phải mất tới bốn năm tôi mới khỏi. Trong suốt bốn năm, da thối rữa nghiêm trọng tới mức bạn có thể nhìn thấy xương, và luôn luôn có máu với mủ xung quanh nó. Mặc dù tôi ở trong tình trạng như vậy, việc học Pháp và công việc vào ban ngày của tôi không bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, vào buổi tối thì tôi bị sốt, ngứa và đau. Tôi thường thức dậy vì đau và khóc. Trong khi khóc, tôi nhớ tôi là một học viên, do vậy tôi phát chính niệm để cố gắng giải quyết nó bằng thiện niệm, nhưng không có kết quả. Nó không hiệu quả bởi vì tôi đã không từ bi khi phát chính niệm, mà là giận dữ,“nếu ngươi vẫn không chịu đi, ta sẽ nghiền nát ngươi!” Không còn cách nào khác, tôi cầu xin Sư Phụ từ bi thiện giải nó cho tôi.

Thông qua học Pháp, tôi không chú ý đến nó nữa, và thậm chí còn không để ý lúc nó biến mất. Một đồng tu hỏi thăm về chân của tôi và muốn xem nó. Tôi cảm thấy lúng túng và bối rối để cho cô ấy xem bởi vì tôi có vấn đề này trong một thời gian quá lâu rồi. Tuy nhiên, cô nài nỉ muốn được xem, do vậy tôi cho cô ấy thấy chân của tôi. Cô nhìn vào đấy và nói, “Chẳng phải bây giờ đã ổn rồi sao”. Tôi nhìn xuống và không thể tin được: chân của tôi đã khỏi! Tôi bật khóc và cảm tạ Sư Phụ.

Năm 2005, một nhóm học Pháp được thành lập ở nhà của tôi. Học viên A nói,“Hoàn cảnh của chị ở đây thực sự tốt, chị sống một mình trong một ngôi nhà thật là lớn.” Sau khi mọi người về, tôi tự nghĩ,“như thế có nghĩa là tôi có thể làm tài liệu?” Tôi biết học viên A đã giúp nhiều người thiết lập điểm sản xuất tài liệu ở nhà. Ngày hôm sau tôi nói với học viên A,“Tôi có thể làm tài liệu ở nhà, nhưng tôi không được học hành nhiều, tôi e là tôi sẽ không thể học cách làm chúng.” Học viên A trả lời:“Một học viên 80 tuổi đã học được. Chị mới chỉ hơn 50 tuổi. Chị thực sự nghĩ rằng mình không thể học được à?” Vậy là điểm sản xuất được thành lập. Trong suốt quá trình thiết lập điểm sản xuất tài liệu đến ngày hôm nay, tôi biết rằng Sư Phụ đã luôn luôn bên cạnh tôi. Khi tôi gặp khó khăn, tôi học Pháp, phát chính niệm, và nhìn vào bên trong bản thân. Nếu tôi thực sự không thể giải quyết vấn đề, tôi xin Sư Phụ giúp đỡ . Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ, tôi đã trải nghiệm nhiều điều thần kỳ và siêu thường, điều đó củng cố nhiều hơn nữa tín tâm của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp. Điểm sản xuất tiếp tục hoạt động một cách an toàn. Tôi không chỉ vận hành các thiết bị, mà còn có thể sửa chữa máy in. Tôi cũng thường xuyên giao tiếp với chúng, vì chúng là những Pháp khí giúp tôi trợ Sư Chính Pháp.

Làm các tài liệu có thể mất rất nhiều công sức và thời gian, nhưng là một học viên mới, tôi biết tôi không thể buông lơi trong tu luyện. Dù bận đến thế nào, tôi vẫn thu xếp thời gian để học Pháp và tập các bài công pháp. Mặc dù tôi tham gia nhóm tập luyện buổi sáng (hầu như mỗi ngày), ban đêm tôi vẫn tập các bài công pháp thêm một lần nữa. Trong khi những người khác đọc một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, yêu cầu của tôi đối với bản thân là đọc ba bài giảng một ngày. Là một học viên mới, tôi phải quản lý thời gian của mình để quyết tâm bắt kịp với tiến trình Chính Pháp bởi vì các cựu học viên đã trải qua tu luyện cá nhân trước năm 1999. Tôi chỉ có thể bớt ngủ để có thêm thời gian, vì vậy tôi thường học Pháp, tập các bài công pháp và phát chính niệm vào buổi đêm cùng với các bạn đồng tu. Kết quả là tu luyện cá nhân của tôi được cải thiện nhanh chóng.

2. Tín Sư tín Pháp, chính niệm vượt quan

Vào một buổi chiều của tháng 12 năm 2009, tôi đi ra ngoài để dán các biểu ngữ giảng rõ sự thật, nhưng tôi đã bị những người không hiểu sự thật về Đại Pháp báo cáo cho chính quyền, và tôi đã bị bắt.

Tại đồn cảnh sát, tôi giảng rõ sự thật cho các cảnh sát. Tuy nhiên, họ phớt lờ tôi vì họ đã bị lừa dối quá nhiều bởi những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Họ kiểm tra túi xách và túi quần áo của tôi trong khi kéo tóc và đánh đập tôi. Tuy nhiên, tôi không sợ hãi và nói cho họ biết một cách chân thành về sự kỳ diệu của Đại Pháp và cuộc bức hại các học viên của Giang Trạch Dân. Tôi hỏi họ,“Không phải các anh cũng có cha mẹ, anh, chị em sao? Tôi đã làm gì để các anh đối xử với tôi theo cách này?” Do vậy, họ dừng đánh tôi. Khi họ hỏi tên và địa chỉ của tôi, tôi không nói cho họ biết, vì vậy họ chụp một bức ảnh của tôi và tìm kiếm trực tuyến, nhưng không tìm thấy gì. Họ đưa tôi đến một trung tâm giam giữ sau 11 giờ đêm. Tuy nhiên, trung tâm giam giữ từ chối tiếp nhận tôi vì tôi đã không vượt qua được cuộc kiểm tra sức khỏe. Cảnh sát sau đó đưa tôi đến bệnh viện để làm một cuộc kiểm tra sức khỏe khác và được cho biết rằng huyết áp của tôi rất cao. Họ đã phải gọi gia đình tôi tới đón tôi. Lúc đó là sau nửa đêm, trước khi gia đình đến đón tôi, cảnh sát đã đưa tôi về đồn cảnh sát. Ở đó, tôi ngồi trên sàn nhà để phát chính niệm:“Không cho phép tà ác kiểm tra nhà tôi hoặc mang đi khỏi nhà tôi thậm chí là một mảnh giấy. Sư Phụ, xin Ngài khai mở phần thiện của họ.” Sau đó, một cảnh sát mang cho tôi một cái ghế và bảo tôi ngồi xuống. Thế là tôi ngồi thiền trên ghế.

Ngày hôm sau, cảnh sát trưởng đưa nhiều người tới hơn để giả vờ hỏi tôi. Họ hỏi địa chỉ của tôi, nói rằng họ sẽ gửi tôi về nhà. Tôi trả lời, “Tôi sống tại nhà của mẹ tôi, hãy để mẹ tôi đón tôi.” Anh ta hỏi,“Mẹ của bác bao nhiêu tuổi?” Tôi nói, “Gần 80.” Sau đó anh ta nói, “Bà ấy gần 80 rồi, vì vậy đừng làm phiền bà và làm cho bà lo lắng. Cháu đảm bảo bằng tính mạng của cháu rằng chúng cháu chắc chắn sẽ đưa bác về nhà.” Tôi thấy anh ta tử tế và nói:“Anh là một người tốt, vì vậy tôi muốn nói với anh rằng anh phải nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và anh sẽ có một tương lai tươi sáng bằng cách thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.” Anh ta không nói bất cứ điều gì và bỏ đi. Sau đó một lúc, một sĩ quan cảnh sát đến kiểm tra huyết áp của tôi. Khoảng giữa trưa, họ đưa tôi đến một trung tâm giam giữ.

Tại trung tâm giam giữ, tôi đã nói với những người lính gác sự thật về Đại Pháp và tam thoái. Một trong số họ nói, “Chúng tôi đều biết Đại Pháp là tốt, vì vậy chúng tôi sẽ để chị một mình. Bây giờ giống như Cách mạng Văn hóa, những người tốt thì bị bắt giữ còn các trường hợp lớn và nghiêm trọng thì bị bỏ qua.” Những người lính canh hiểu sự thật đối xử với tôi rất tốt và không buộc tôi làm việc. Thay vào đó, họ sắp xếp cho tôi ngồi bên cạnh lò sưởi với một cái đồng hồ lớn trên bức tường đối diện. Tôi có thể phát chính niệm mỗi giờ và đọc Pháp. Tôi cũng có thể làm sáng tỏ sự thật với các lính canh và các tù nhân khác.

Vào ngày thứ 13 ở trung tâm giam giữ, họ gọi tôi xuống lầu lúc khoảng 5:00 giờ sáng, và một viên chức từ đồn cảnh sát còng tay tôi. Tôi hỏi,“Các anh đang làm gì vậy?” Họ trả lời,“Vụ việc của bà lớn đấy, chúng tôi phải chuyển bà đến Trại Lao động cưỡng bức Mã Tam Gia trong hai năm.” Tôi nói, “Các anh không thể quyết định, chỉ có Sư Phụ của tôi có thể quyết định.” Họ nói, “Sư Phụ của bà đang ở Hoa Kỳ.” Tôi trả lời:“Sư Phụ của tôi ở bên cạnh tôi.” Họ bắt đầu nói một số điều khó chịu, vì vậy tôi nói với họ, “Các anh im lặng!” Họ ngay lập tức dừng nói và giữ yên lặng. Tôi biết tôi là một học viên chân chính. Sư phụ giảng:

“Ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Chuyển Pháp Luân)

Trên đường đi, tôi đã phát chính niệm và đọc các bài thơ từ tập Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II. Tôi hiểu rằng, “… một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng – Tinh tấn yếu chỉ II)

Trong khi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện Mã Tam Gia, tôi phát chính niệm về phía bác sĩ và xin Sư Phụ khai mở phần thiện của ông ta. Kết quả là bác sĩ đó đã rất lịch sự với tôi. Ông ta hỏi tôi sau khi kiểm tra huyết áp,“Làm thế nào mà huyết áp của chị lại cao như vậy? Chị có huyết áp cao như vậy trước đây chưa?” Tôi trả lời,“Có, nhưng hiện giờ tôi thấy ổn” Ông ta hỏi,“Chị đã chữa bằng thuốc gì vậy?” Tôi trả lời,“Trước đây tôi đã phải uống rất nhiều loại thuốc, nhưng tôi không khỏi bệnh. Sau khi tôi tập luyện Đại Pháp, tôi đã được chữa khỏi mà không cần dùng bất cứ loại thuốc nào.” Ông ta nói,“Những người tu luyện các chị đều nói như vậy.” Tôi trả lời: “Đại Pháp rất kỳ diệu.” Nghe thấy thế người cảnh sát nói,“Bà ấy đang giả vờ đấy, ở trong xe ô tô bà ấy ổn mà.” Tôi nói một cách ân cần,“Xin đừng nói vậy, điều đó không tốt cho anh đâu. Chẳng nhẽ anh không tin vào thiết bị y tế sao?” Thấy vậy, sở trưởng cảnh sát nói, “Hãy để bà ấy nghỉ ngơi.” Sau khi tôi nghỉ ngơi, họ đo huyết áp của tôi một lần nữa, nhưng nó vẫn cao. Sau khi đo huyết áp của tôi thêm ba lần nữa, bác sĩ gọi viện trưởng tới. Tôi phát chính niệm về phía ông ấy và xin Sư Phụ khai mở phần thiện tâm của ông. Viện trưởng đo huyết áp của tôi và làm một điện tâm đồ. Ông ấy sợ hãi và nói,“Nhịp tim của bà rất nhanh!” Ngay lập tức ông nói tôi bị loại và sẽ không được chấp nhận vào trại lao động cưỡng bức. Khi sở trưởng cảnh sát không thành công trong việc tống tôi vào trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia, ông ta thô lỗ nói rằng tôi đã làm mất mặt họ.

Trên đường về, tôi liên tục phát chính niệm để thanh trừ tà ác. Kết quả là sở trưởng cảnh sát bị đau đầu, cảm thấy chóng mặt, và rất không khỏe. Ngay khi chúng tôi về đến đồn cảnh sát, ông ta hổn hển nói với một cảnh sát,“Nhanh lên, nhanh chóng để cho bà ấy đi. Không giữ bà ấy ở đây thêm một phút nào nữa.” Sau đó tôi đi về nhà.

3. Kỳ tích xuất hiện sau khi hướng nội tu tự kỷ

Tôi đã sử dụng máy tính của mình năm tới sáu năm rồi. Cách đây vài tháng, một đồng tu đã giúp tôi cài đặt lại máy bởi vì nó không hoạt động nữa. Tuy nhiên, vài ngày sau đó nó lại ngừng chạy. Tôi nhờ đồng tu đó kiểm tra máy tính của tôi, anh ta nói,“Máy tính của chị có vấn đề nghiêm trọng và có thể không chữa được nữa.” Anh ấy dành thời gian khá lâu để sửa máy trong khi tôi phát chính niệm. Tôi xin Sư Phụ giúp đỡ, và máy tính hoạt động bình thường trở lại. Trước đây tôi sử dụng một bản chính để sao chép đĩa và chất lượng của nó ảnh hưởng trực tiếp tới các đĩa mới in. Một học viên đã tới để dạy tôi cách sao chép đĩa bằng hiệu ứng mirror image, nhưng anh ấy không thể bật máy tính. Anh cố gắng bật máy tính một lần nữa, nhưng nó vẫn không hoạt động. Sau đó chúng tôi nhờ một học viên khác có nhiều kinh nghiệm về công nghệ hơn, nhưng học viên đó cũng không thể bật máy tính được. Lúc này đã khuya rồi, người học viên đó nói, “Tôi sẽ mang nó đến một cửa hàng điện tử để sửa chữa vào ngày mai.”

Sau khi các học viên về, tôi bắt đầu tự hướng nội. Tôi tự hỏi liệu mình có chấp trước không trong khi làm các việc. Tôi quỳ xuống trên mặt đất và cầu xin Sư Phụ. Tôi nói, “Thưa Sư Phụ, các bạn đồng tu đều ở xa và không có nhiều thời gian. Xin hãy giúp con bật máy tính, đừng cho phép tà ác, lạn quỷ can nhiễu bởi vì con đang làm điều chân chính nhất. Thậm chí nếu con còn sơ hở, nó chỉ có thể được chính lại trong Pháp.” Kết quả là máy tính có thể bật lên được. Nước mắt rơi xuống mặt tôi. Sư Phụ ở ngay bên cạnh tôi! Tôi nói,“Tạ ơn Sư Phụ, tạ ơn Sư Phụ.” Ngay lập tức tội gọi điện cho đồng tu đó và nói là ngày hôm sau không cần phải đến cửa hàng sửa chữa nữa bởi vì bây giờ tôi đã bật được máy tính rồi. Học viên đó đã bị sốc,“Thật sao?” Tôi khẳng định:“Đúng như vậy.” Từ đó về sau, máy tính của tôi đều hoạt động tốt.

Một ngày nọ, tôi và một học viên đến nhà của một người học viên khác để lấy vài thứ. Chủ nhà nói, “Máy in Canon 4500 của tôi không in được nữa và chỉ có thể ghi đĩa thôi. Các bạn có thể đưa nó cho người nào muốn dùng.” Tôi nói, “Hãy đưa cho tôi. Dòng 4500 là thiết bị yêu thích của tôi.” Tôi đã mang nó về nhà từ khoảng cách rất xa.

Ở nhà, tôi đã chia sẻ với nó và nói,“Máy in 4500, bạn đã từ rất xa đến nhà tôi. Chúng ta phải thực hiện vai trò của mình và theo kịp với tiến trình Chính Pháp.” Sau đó, tôi cắm dây điện vào và bắt đầu in tài liệu. Các bản in đầu tiên có các ký tự bị uốn cong, vì vậy tôi tiếp tục nói chuyện với máy in,“Chúng ta phải quyết tâm tiến lên cùng với nhau và lựa chọn một tương lai huy hoàng.” Thế là máy in thực hiện vai trò của nó và bắt đầu in rất rõ ràng. Tôi rất hạnh phúc và bắt đầu in tài liệu giảng rõ sự thật. Tôi kể câu chuyện với các bạn đồng tu ngày hôm sau, và họ đều nghĩ rằng điều này thực sự kỳ diệu.

Sau khi in được hai ngày, máy in ngừng in chữ. Tôi nghĩ rằng chắc là máy bị tắc nghẽn ở đâu đó nên lau sạch băng mực. Dù vậy nó không khắc phục được vấn đề. Sau đó tôi nghĩ, “Hãy để nó nghỉ ngơi.” Tôi dùng máy in của tôi để in, nhưng điều tương tự lại xảy ra – chẳng có chữ nào được in ra cả. Tôi trở nên lo lắng bởi vì các bạn học viên đang chờ đợi tài liệu. Tôi có thể làm gì đây? Tôi gọi một đồng tu tới giúp đỡ. Ông đi mua một băng mực mới và mang tới cho tôi. Tôi không muốn mở băng mực mới bởi nó rất khó mua, vì dòng máy in 4500 đã ngưng sản xuất.

Sau đó tôi tự hỏi, “Tại sao cả hai máy in đều có cùng một vấn đề? Có phải do tâm tính của mình?” Tôi bắt đầu hướng nội tìm và thấy tâm hoan hỷ và tâm hiển thị. Tôi nói với Sư Phụ, “Sư phụ, con phải từ bỏ những chấp trước này và không phí phạm tiền nữa. Xin hãy giúp con và làm cho băng mực hoạt động.” Sau đó tôi nói với máy in 4500,“Các học viên Đại Pháp tiết kiệm tiền để làm công việc Đại Pháp. Máy in và băng mực, các bạn phải làm công việc của mình. Tôi không muốn thay thế bộ phận nào cả mà muốn các bạn sẽ có một tương lai tuyệt vời.” Tôi lấy hai băng mực ra và lau sạch chúng lại một lần nữa. Các máy in sau đó hoạt động bình thường. Thật vậy, giống như Sư Phụ đã giảng: “Là người tu luyện, hướng nội là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC 2009). Tôi đã hướng nội mà tìm một cách đúng đắn, do đó các máy in đã hoạt động tốt mà không ngừng nghỉ suốt thời gian qua.

Tôi đọc một bài viết trên Minh Huệ năm 2006 về việc đường ống nước của một học viên bị rò rỉ. Người học viên đó đã nhìn vào trong và tìm thấy thiếu sót của mình, anh ấy/ cô ấy đã nâng cao tâm tính, và đường ống nước lại hoạt động tốt một lần nữa mà không phải sửa chữa. Tôi nghĩ, “Thật là kỳ lạ.” Hai ngày sau, đường ống nước nóng của tôi bị rò rỉ. Sao mà lại có thể như vậy? Hệ thống nước nóng và đường ống còn mới và vừa được lắp đặt gần đây. Tôi đang làm tài liệu Cửu Bình ở nhà và không có thời gian để gọi ai đó tới sửa chữa. Tôi biết Sư Phụ đã ở bên cạnh tôi, vì vậy tôi xin Sư Phụ giúp. Một phép lạ đã xảy ra, đường ống ngay lập tức ngừng rò rỉ. Tôi không thể mô tả bằng lời sự phấn khích và lòng biết ơn của tôi, ngoài việc muốn chạy ra phố và hét lên,“Thật là kỳ diệu!”

Một lần, máy in bị kẹt vào đúng ngày mà tôi phải chuẩn bị sẵn sàng các tài liệu. Bất kể tôi đã lau sạch máy in và phát chính niệm như thế nào thì nó vẫn không chịu hoạt động. Để các bạn học viên kịp thời xem Tuần báo Minh Huệ, tôi đã đi in nó ra tại nhà của một học viên khác. Tuy nhiên, tôi không thể mở các tập tin đã được lưu lại trên thẻ nhớ của tôi. Tôi không biết phải làm gì vì nhà của học viên đó không có Internet. Tôi chỉ có một niệm duy nhất, “Vào mạng Internet.” Tôi nhấp vào biểu tượng chim bồ câu nhỏ trên thẻ nhớ và đã thực sự vào được trang web Minh Huệ. Người học viên đó và tôi nhìn ảnh Sư Phụ tĩnh quan thế giới từ giữa những ngọn núi, và chúng tôi bật khóc. Đó là lần đầu tiên người học viên đó xem trang web Minh Huệ. Cả hai chúng tôi đều phấn khởi!

4. Từ bi và tích duyên cứu người

Tôi đã nghỉ hưu nhiều năm rồi. Nơi làm việc cũ của tôi nằm trong khu vực phát triển, và nhân viên đã nghỉ hưu phải quay lại để ký một lần mỗi năm. Bởi vì đó là một công ty lớn, có rất nhiều nhân viên đã nghỉ hưu, vì vậy công ty dành ba ngày cho nhân viên đã nghỉ hưu tới ký. Mỗi lần tôi tới để ký tên, tôi đều nói chuyện với các đồng nghiệp cũ và bảo họ làm tam thoái. Tôi chỉ về sau khi đã hoàn thành công việc của tôi.

Sau này trong học Pháp, kinh văn của Sư Phụ đã thức tỉnh tôi: “Đệ tử Đại Pháp ở bất kể địa khu nào, về cơ bản, chư vị chính là hy vọng được đắc cứu của chúng sinh địa khu đó, hơn nữa là hy vọng duy nhất. Chúng sinh ở nơi ấy, cần phải nghe được phúc âm của chư vị, phải nghe được chư vị trong khi giảng chân tướng khiến họ nhận thức được Đại Pháp là gì, do đó trách nhiệm của đệ tử rất trọng đại.”(Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế năm 2004 ở New York).

Trong thế giới rộng lớn này, chúng tôi đã có thể là đồng nghiệp trong vài chục năm. Nó là một mối duyên tiền định tuyệt vời, bởi vì tôi chính là hy vọng được cứu của họ. Kể từ đó, cả ba ngày để mọi người đến ký tên thì tôi đều tới. Trong khi họ xếp hàng để ký tên, tôi đi bộ lên xuống các hàng để giảng rõ sự thật. Những người đã lắng nghe và hiểu được sự thật thì giúp tôi giải thích, và một số người giúp tôi viết tên của những người thoái đảng. Trong ba ngày năm ngoái, 276 người đã làm tam thoái. Nhiều người trong số họ sau đó đã liên tục cảm ơn tôi. Thâm tâm họ thực sự chân thành, và phần biết của họ hiểu rằng họ đã được cứu.

Khi người quản lý nhà máy tới gặp những người đã về hưu, tôi cũng giải thích sự thật với ông ta và bảo ông thoái đảng. Ông ta nói:“Bà đã nghỉ hưu rồi à? Ngày nào bà cũng tới.” Tôi trả lời: “Tôi chân thành làm điều này vì sự tốt đẹp cho ông. Các quan chức ĐCSTQ đã thoái đảng rồi, hơn 90 triệu người đã thực hiện tam thoái. Xin đừng đi xuống với ĐCSTQ.” Ông ta rất hứng khởi:“Được rồi, tôi thoái, tôi thoái.” Tôi tặng ông ta một bản sao của cửu bình và ông đã vui vẻ nhận. Trong một hàng tôi còn thuyết phục ba quản lý nhà máy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, và họ cũng nhận lấy tài liệu giảng rõ sự thật.

Do các vấn đề gia đình, năm nay tôi chỉ đi tới đó một ngày. Những người biết tôi đều nói rằng tôi đã thay đổi – tôi trở nên có duyên hơn và trông trẻ hơn. Họ có thể nhìn thấy sự kỳ diệu của Đại Pháp. Một số người trước đó thoái ĐCSTQ đã liên tục cảm ơn tôi, do vậy tôi nói:“Đừng cảm ơn tôi. Nếu bạn muốn cảm ơn ai đó, vậy thì hãy cảm ơn Sư Phụ của tôi.” Tất cả họ đều đồng ý. Khi tôi nói với một nghệ nhân cao tuổi về sự thật và tam thoái, ông ta phấn khởi nói:“Tôi thoái. Chúng ta không thể là những con tốt thí của chúng, chúng ta phải phá vỡ chúng.” Lần này thậm chí còn giảng rõ sự thật dễ dàng hơn. Ngày càng có nhiều người hiểu được sự thật, với nhiều hiểu biết sâu sắc hơn, và 58 người khác đã thoái đảng trong một ngày.

Khi tôi lần đầu tiên tu luyện, một học viên nói: “Bà ấy thuộc về nhóm các học viên tiếp theo.” Tôi không quan tâm là tôi thuộc nhóm nào. Tôi chỉ biết rằng Đại Pháp là tốt. Tôi tin tưởng vào Sư Phụ và Đại Pháp, và tôi nên hành động dựa trên lời giảng của Sư Phụ. Tôi biết là Sư Phụ ở bên cạnh tôi, giúp đỡ và bảo vệ tôi, vậy nên không khảo nghiệm nào là không vượt qua được. Bây giờ tôi có thể tự tin nói với các bạn đồng tu và xin hứa chắc chắn với Sư Phụ: “Tôi là một đệ tử của thời kỳ Chính Pháp, tôi đang trợ Sư Chính Pháp!”

Hợp thập. Con tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/25/明慧法会–无网登陆明慧网-249446.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/5/130526.html

Đăng ngày: 12– 5– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share