Bài của một học viên ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-09-2011] Gần đây, tôi bắt đầu tạo các đĩa DVD giảng chân tướng. Tôi phải học từ đầu bởi vì tôi chưa bao giờ làm trước đó. Cùng thời điểm này, công việc có liên quan tới sự hợp tác với các đồng tu khác. Tôi nhận ra rằng cách mà tôi nhìn nhận vào các xung đột chính nó là một quá trình của tu luyện.

Một buổi chiều, một học viên và tôi đã quyết định cùng nhau đi sửa máy tính. Một ngày lạnh giá, tối tăm, và đầy tuyết. Tôi mang máy tính và chờ cô ấy hai giờ tại một địa điểm nhất định. Tôi đã nghĩ là cô ấy bận, nhưng tôi đã tự bảo mình rằng không được buồn. Bởi vì khu vực đó không có điện thoại công cộng, tôi đã mượn điện thoại của người khác để gọi cho cô ấy. Cố ấy bảo rằng cô ấy đang đi với một học viên khác. Cô ấy gợi ý là tôi gặp cô ấy tại một địa điểm khác. Sau khi chờ ba mươi phút, cô ấy vẫn không hề tới. Do vậy tôi nhờ một người đàn ông đang dán quảng cáo gọi cho cô ấy một cú điện thoại. Mười lăm phút sau đó, cô ấy ào tới cười khúc khích, “Em xin lỗi. Em làm chị phải chờ hai giờ.” Tôi trả lời với sự thờ ơ, “Không phải em bảo chị gặp ở đây à?” Tôi không vui và nghĩ cô ấy còn trẻ và không đáng tin cậy. Cô ấy nhận thấy thái độ của tôi và cũng buồn, sau đó mang máy tính tới cửa hàng sửa chữa. Thật là một nơi đông đúc với nhiều hàng quán. Tôi đã lạc mất cô ấy, nên tôi đã đợi ở dưới cầu thang cạnh cửa ra vào. Trời càng tối hơn và tôi đã muốn về nhà. Nhưng tôi nghĩ tôi nên chờ cô ấy, do vậy tôi đã nhờ một người khác gọi cho cô ấy và bảo cô ấy tôi đang đợi ở cửa ra vào. Cô ấy bảo là cô ấy đang ở trên tầng ba và muốn tôi đi lên thang gác. Tôi trả lời, “Các quầy hàng chuẩn bị đóng cửa. Chị không lên cầu thang đâu.” Không ai nói gì trên đường về nhà, do chúng tôi đều buồn vì người kia.

Tôi đã bình tĩnh lại sau khi tôi trở về nhà. Tôi nghĩ rằng thật là sai khi đối với vấn đề tu luyện bằng nhân tâm. Cô ấy bỏ đi với một học viên khác để lo nhiều thứ, và có thể là nhìn vào một bức tranh rộng hơn khi làm việc cứu độ mọi người. Tôi chỉ đơn thuần nhìn vào vấn đề từ quan điểm của tôi. Không phải là tôi đã hẹp hòi khi tôi phàn nàn về cô ấy không đúng giờ hoặc không đáng tin cậy sao? Tôi đã rất chú tâm vào việc tôi cảm thấy như thế nào. Rõ ràng là tôi đã dính mắc vào tự ngã. Cho dù tôi bận vào chiều hôm đó, cô ấy đã bận bịu cả ngày dài. Thậm chí nếu cô ấy không quan tâm, tôi không nên buồn và nên an ủi cô ấy. Thái độ của tôi là đầy chấp trước con người. Cho dù tôi biết là tôi nên đặt những người khác trước bản thân mình, thế mà tôi hoàn toàn quên mất. Một khi tôi nhận thức ra điều đó, mọi thứ trở nên rõ ràng với tôi. Tôi nên bỏ đi những quan niệm và chấp trước này để xóa bỏ bất kỳ khoảng cách nào giữa các học viên.

Chúng tôi lo lắng đôi chút mấy ngày gần đây vì máy tính không hoạt động tốt. Một học viên từ một vùng khác tới để giúp. Cô ấy bật lên để xem nó có chạy không, và trục trặc vẫn ngoan cố. Cô ấy bảo, “Nó không cho chị làm việc.” Tôi nghĩ, “Ai muốn ngăn tôi làm những thứ để cứu độ mọi người?

Sư Phụ đã giảng,

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002”)

Khi đối mặt với chướng ngại, tôi nên nhìn vào nó bằng chính niệm, và không được né tránh vấn đề. Học viên này hỏi tôi liệu tôi có chấp trước vào sợ hãi không, hoặc liệu có vấn đề với gia đình của tôi không. Tôi nghĩ câu hỏi của cô ấy có đôi chút không tự nhiên. Tôi cảm thấy bực bội và miễn cưỡng bảo rằng, “Cám ơn em vì lời nhắc nhở.” Cô ấy thêm vào, “Có học viên lớn tuổi này ở trong khu vực của chúng ta nói về Pháp, nhưng không tuân theo.” Tôi đã nghĩ một cách nóng nảy, “Không phải cô ấy đang sử dụng văn hóa và lô gíc của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để lý giải mọi thứ? Làm sao chúng ta có thể sử dụng lô gíc của con người để đo lường các vấn đề tu luyện? Sư Phụ đã bảo chúng ta phải giảng chân tướng một cách sốt sắng.” Nên tôi đã ngắt lời cô ấy và bảo, “Tu luyện là một vấn đề cá nhân và nó là loại bỏ nhân tâm. Không phải chỉ có nói. Làm sao người ta có thể hiểu Pháp tại một tầng nếu người đó không đạt tới tầng đó trong tu luyện? Chúng ta đã đọc Chuyển Pháp Luân nhiều lần, em có thể giải thích về Pháp lý trong Chương Một được không? Chúng ta có thể nhắc lại một cuốn sách bình thường sau khi đọc nó một lần, nhưng chúng ta có thể làm như thế với Chuyển Pháp Luân không?

Sau khi cô ấy rời đi, tôi nghĩ là tôi đã bị đối xử không công bằng và cảm thấy rất tổn thương. Tôi biết rằng tôi đang kích động. Tôi tự nhắc bản thân là tôi đang tu luyện và nhớ lại bài giảng của Sư Phụ với các học viên ở Úc. Tôi nghĩ về điều tôi đã nói trước đó và phân vân liệu có phải tôi đã sử dụng Pháp lý để che đậy chấp trước của mình không. Không những không để cô ấy nói, mà tôi còn dính mắc vào tự ngã. Thậm chí nếu cô ấy sai, thế thì sao? Chúng ta đang bước đi trên còn đường thành thần và Sư Phụ đang quan tâm tới mọi thứ cho chúng ta. Kích động đã ngăn cản tôi chấp nhận quan điểm của người khác, và nó là tâm tranh đấu. Chúng là nhân tâm. Tôi nhớ rằng người học viên đã mỉm cười, bình tĩnh, và ôn hòa bởi vì cô ấy đang nhìn vào vấn đề bằng chính niệm. Cô ấy đã muốn giúp tôi loại bỏ chấp trước của mình để tôi có thể đề cao tâm tính một cách nhanh chóng, và tôi đã không nhìn thấy quan điểm của cô ấy.

Tôi đã nhận ra những Pháp lý sau: để chân chính tu luyện, người ta phải theo yêu cầu tâm tính được thiết lập bởi Đại Pháp và có thể làm theo bằng hành động. Khi gặp các vấn đề, người ta nên nhìn vào trong. Chỉ khi chúng ta phóng hạ nhân tâm thì chúng ta mới có thể thành thần. Tôi đã thấy người học viên đặc biệt đó vào hôm sau, và cô ấy vẫn rất ôn hòa. Chúng tôi lại tiếp tục chia sẻ về những đồ án mà chúng tôi đang thực hiện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/13/在矛盾中提高自己-246651.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/19/128208.html
Đăng ngày 29-9-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share