Biên tập bởi một đệ tử Đại Pháp tại Hoa lục

Lời giới thiệu

Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, các học viên trong một ngôi làng ở vùng quê tỉnh Hà Nam đã tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp, và họ “dĩ Pháp vi Sư”, tu luyện tinh tấn. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, họ vẫn tiếp tục học Pháp và tu luyện tâm tính, đồng thời giảng rõ sự thật với dân chúng, phát chính niệm và giúp đỡ lẫn nhau. Họ đã tiến những bước vững chắc đối với nhiệm vụ thiêng liêng trợ Sư Chính Pháp, chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Trong hơn mười năm qua, họ đã bao quát tất cả các ngôi làng, thị xã và cộng đồng dân cư lân cận. Họ đã đi trong tất cả các loại thời tiết cả ngày lẫn đêm. Họ thường đi bộ 20-25 km một ngày để đưa tài liệu giảng rõ sự thật tới hàng chục ngàn gia đình và mang lại hy vọng cho những người đã bị lừa gạt bởi những lời dối trá. Điều đáng kinh ngạc là, trong mười năm qua, ngoài sự ngược đãi và hành hạ mà họ đã chịu đựng khi ở Bắc Kinh vào những ngày đầu của cuộc đàn áp, thì bằng chính niệm, họ đã an toàn đi trên con đường chứng thực Pháp thiêng liêng và cứu độ chúng sinh.

Những học viên này đều đã trải qua nhiều phép lạ trong suốt quá trình tu luyện, trước và sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Sau đây là một vài trường hợp đã được biên soạn để chia sẻ với các bạn đồng tu.

Học Pháp với tâm thanh tịnh, Sư Phụ khuyến khích tôi bằng cách cho phép tôi bay

Ngay sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Công, học viên A đã đi ra ngoài để xem video bài giảng của Sư Phụ sau khi đặt mấy cái bánh bao trên bếp để hấp. Khi xem bài giảng của Sư Phụ, cô chìm đắm trong lời giảng của Sư Phụ và thoát khỏi mọi tư tưởng ích kỷ và phiền nhiễu. Khi bài giảng kết thúc, cô chợt nhớ bánh của mình vẫn còn trên bếp và bắt đầu chạy về nhà. Cô đã bay lên không trung sau khi bắt đầu chạy, cách mặt đất khoảng hơn 30cm! Cô cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái. Học viên A bay như thế trên một đoạn đường hơn 100m. Cô biết Sư Phụ đang khích lệ mình. Cô tu luyện thậm chí còn tinh tấn hơn trước nữa. Một học viên khác cũng từng có một trải nghiệm tương tự như vậy.

Một người mù chữ đọc Chuyển Pháp Luân, và ánh sáng bao phủ lên cô

Học viên B đã hơn 60 tuổi. Bà chưa từng tới trường và chỉ biết viết vài chữ Hán, như là tên của mình, chữ “nam” và chữ “nữ”. Sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Công, học viên B cảm thấy rằng môn tu luyện là rất tốt và bà muốn học Pháp, vì vậy bà quyết học đọc. Một đêm, bà mơ thấy Sư Phụ trao cho bà một cuốn sách rất lớn, lớn đến nỗi bà phải bưng nó bằng cả hai tay. Sau đó học viên B thức dậy và bà đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân. Mỗi chữ trong cuốn sách đều tỏa ra ánh sáng lạ lùng, các chữ khác nhau tỏa ra ánh sáng khác nhau. Khi bà học Pháp vào ban đêm, dòng chữ mà bà đang đọc sẽ sáng lên. Nhờ sự khuyến khích của Sư Phụ và nỗ lực của chính mình, bà đã nhanh chóng có thể đọc Chuyển Pháp Luân. Một học viên khác mà cũng không biết nhiều chữ Hán cũng thấy rằng, mỗi chữ trong Chuyển Pháp Luân được bao quanh bởi các màu sắc cầu vồng tuyệt đẹp.

Một đốt ngón tay bị cắt cụt, nhờ uy lực của Đại Pháp, nó đã mọc lại như mới

Học viên C làm việc trong một nhà máy và có nhiệm vụ cắt ván kim loại. Lực của lưỡi dao mà cô sử dụng lớn hơn 60 tấn. Một ngày khi đang làm, bởi đã làm việc quá lâu giờ, cô đã vô ý để ngón tay cái vào trong cỗ máy. Kết quả là, đốt đầu tiên ngón cái của cô đã bị cắt cụt. Học viên C không cảm thấy đau đớn ngay lúc ấy, nhưng cô thấy máu rớt trên chỗ làm việc và biết là mình đã bị tai nạn. Rồi cô nhận ra là gần một nửa ngón cái bao gồm cả móng tay đã bị cụt mất. Đồng nghiệp của cô thấy tình hình như vậy liền đưa cô gấp tới bệnh xá của nhà máy ngay lập tức. Một bác sỹ tại bệnh xá nhìn thấy ngón tay cô bèn bảo cô tới bệnh viện. Mặt giám đốc nhà máy trắng bệch ra khi trông thấy tay cô. Khi học viên C tới bệnh viện, người ta chỉ lau rửa vết thương và sử dụng thuốc kháng sinh. Rồi họ băng bó tay cô và gửi cô về nhà.

Giám đốc nhà máy dự định bồi thường thương tật cho cô. Học viên C đã từ chối một cách nhã nhặn. Cô bảo rằng đó là do lỗi của bản thân, rằng cô không thể buộc tội nhà máy được, rằng cô là một học viên Pháp Luân Công tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn, và rằng cô sẽ không lợi dụng nhà máy. Cô đã không nhận tiền. Cô vẫn tiếp tục làm việc, học Pháp và tập công như trước, và làm việc nhà như chưa từng xảy ra chuyện gì. Điều kỳ lạ nhất là cô chưa bao giờ bị đau đớn chút nào ở ngón tay cái và nó cũng không bị nhiễm trùng, chỉ hơi bất tiện đôi chút, nhưng cô không nghĩ nhiều về điều đó.

Sau 3 tháng, các học viên khác hỏi cô về chuyện ngón tay cái. Ngạc nhiên thay, nó đã mọc trở lại, cả móng tay cũng vậy! Khó ai có thể tin rằng nó đã từng bị thương. Các đồng tu tất cả đều ngợi ca uy lực của Đại Pháp và khen ngợi đồng tu C có thể vứt bỏ mọi tâm chấp trước, khiến điều kỳ diệu ấy xảy ra.

Tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp, dùng chính niệm mạnh để phủ nhận tà ác đằng sau bệnh tật

Một ngày nọ, toàn thể gia đình đồng tu D họp mặt tại nhà của cô để bàn việc làm thế nào chăm sóc cho một người già đang nằm bệnh liệt giường. Học viên D đưa ra ý kiến đầu tiên: Cô sẽ làm bất kỳ điều gì cần phải làm nếu người ấy ở lại gia đình cô. Cô thậm chí sẽ thuê một căn hộ ở tầng dưới nếu việc đi lại qua cầu thang là vấn đề khó khăn. Tuy nhiên, thái độ quá tôn quý của cô khiến người chị chồng giễu cợt. Họ cảm thấy họ bị học viên D đặt vào một tình thế khó xử. Học viên D vẫn giữ bình tĩnh và không tranh cãi. Vào lúc ấy, chồng cô (không phải là học viên) bước vào, còn cô rời phòng và đi nghỉ ở phòng khác. Cô nghe họ tranh cãi và cảm thấy người thường vừa kỳ cục vừa đáng thương hại. Thình lình, cô cảm thấy yếu, choáng váng và không thể cử động tay chân. Cô mất cảm giác toàn thân và gần như ngã xuống, nhưng cô có chính niệm trong tâm: Mình là một đệ tử Đại Pháp, mình là một đệ tử của Sư Phụ Lý, mình không thể ngã, mình không thể làm ô uế hình ảnh của Đại Pháp và để người thường nghĩ học viên Pháp Luân Công không có lòng bao dung. Mình phải đứng vững.

Sau khi chính niệm xuất ra, cô phục hồi ngay lập tức như thể không có chuyện gì xảy ra cả. “Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân) Học viên D đã dùng niệm thuần chính để phủ định sự can nhiễu từ nghiệp bệnh và chứng thực uy lực của Pháp.

Đi đường núi để phát tài liệu Đại Pháp và thoát khỏi sự truy lùng

Học viên D và một đồng tu khác quyết định tới một điểm du lịch tại một khu vực nhiều đồi núi. Để tới được đó, họ phải vượt qua những con đường lởm chởm, và chuyến đi rất gian khổ. Khi họ gần tới đỉnh núi, họ đột nhiên thấy ai đó đang nhìn xung quanh vội vàng, như thể anh ta đang tìm kiếm cái gì đó. Hai học viên biết ngay rằng một người nào đó đã báo cáo về họ. Họ không hề hoảng sợ. Thay vào đó, họ phát chính niệm và bước về phía người ấy, mà người ấy chẳng hề để ý tới họ khi họ bước ngang qua. Họ bước qua trạm cảnh sát ở chân đồi và trông thấy 4, 5 xe cảnh sát đậu ở đó. Nhiều cảnh sát đã ra khỏi xe. Hai học viên thoát đi một cách an toàn, cảnh sát vội vã tới đó mà chẳng được gì.

Không hoảng sợ khi bị theo dõi, dùng Công năng khiến một cảnh sát bất động

4 học viên từ làng quê ra ngoài để dán các áp phích. Họ đi qua nhiều ngôi làng và đều an toàn. Sau khi dán xong các áp phích tại một hợp tác xã, họ nhận thấy ai đó đang đi xe máy bám theo họ. Ban đầu họ không nghĩ nhiều về điều đó và tiếp tục công việc. Các học viên đi qua hai đại lộ và chiếc xe máy vẫn bám theo. Họ nhanh chóng chia sẻ suy nghĩ của mình và đều tin rằng họ nên sử dụng công năng để làm anh ta bất động, rằng họ sẽ không để anh ta làm hại đệ tử Đại Pháp. Sau đó họ phát chính niệm cùng nhau: “Bất động!”. Sau niệm ấy, khi họ quay đầu lại nhìn, thì người đó đang ngồi im bất động trên chiếc xe máy. 4 học viên về nhà sau khi đã dán xong các tài liệu Đại Pháp.

Các sinh mệnh Thần thánh là vô hình trong mắt con người

Một học viên đang dán các áp phích Đại Pháp vào ban đêm. Khi ông đang rời khỏi một khu dân cư, ông trông thấy 2 đồng nghiệp hơn 20 năm của ông đang tiến về phía mình. Họ cách ông chưa tới 2m, và ông định chào họ, rồi thình lình nhận ra là khuôn mặt họ không hề biểu cảm, cứ như họ không nhìn thấy ông. Ông quyết định không nói gì cả và xem thử họ sẽ phản ứng ra sao. Họ bước qua ông. Dưới ánh sáng đèn đường, ông có thể thấy họ, nhưng họ không thể trông thấy ông. Chẳng phải đó là công năng tàng hình sao? Thực sự các đệ tử Đại Pháp đều có nhiều công năng đặc dị, chúng đều phụ thuộc vào chính niệm của chúng ta, cho dù chúng ta có thể dùng chúng như ý muốn hay không.

công năng thay đổi sương mù

Một buổi sớm mùa Thu, sương mù dày đặc, và tầm nhìn chỉ khoảng 20m. Xe cộ trên đường phải bật đèn pha và chạy rất chậm. Một học viên muốn phát chính niệm tại một trại giam để cứu một đồng tu của anh. Khi anh đang lái xe máy, anh nói với đám sương mù: “Thần sương mù, ông rất quyền năng, sao ông không dùng nó chống lại tà ác? Sao ông không đồng hóa với Pháp và chọn cho mình một tương lai tốt đẹp?”.

Sau khi nói thế với sương mù, đám sương mù nhanh chóng biến mất, và mọi thứ đều nhìn được rõ. Tuy nhiên, ngay khi anh tới trại giam, anh trông thấy một nơi thật lạ lùng: không thể trông thấy trại giam, người ta chỉ có thể thấy một lớp sương mù dày đặc xung quanh trại giam mà thôi. Khu vực bên ngoài vùng sương mù đó rất quang đãng.

Đám sương mù đã hiểu – nó bao quanh trại giam. Dường như nó đang điều khiển thời tiết. Học viên ấy phát chính niệm trong 1 giờ, và đám sương mù bao phủ trại giam suốt thời gian ấy. Nó chỉ biến mất khi người học viên rời khỏi khu vực.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/14/征文选登–法中真修神迹多-践行使命路通天-236491.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/24/123999.html
Đăng ngày 14-04-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share