Bài viết của đệ tử Đại Pháp Băng Thanh
[MINH HUỆ 18-03-2011] Tôi muốn chia sẻ ba sự việc thần kỳ mà tôi đã trải nghiệm được trong khi tu luyện để chứng thực sự vĩ đại của Sư Phụ và Đại Pháp, cũng như lưu ghi lại sự từ bi của Đại Pháp vĩnh viễn trong cõi nhân gian.
Màn sương dày đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt
Vào đầu Xuân năm 2002, tôi cùng một đồng tu đi treo các tấm biểu ngữ để giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp từ 2 giờ sáng đến chừng 5 giờ sáng. Cuối cùng chúng tôi đến một khu chợ rất to, nơi diễn ra hội chợ buôn bán lớn được tổ chức hàng năm. Khoảng hơn một nửa người dân thành phố sẽ tới đây mua bán vào những ngày này. Chúng tôi định treo những tấm biểu ngữ còn lại trên dọc con phố trước khi trời sáng.
Tuy nhiên khi chúng tôi đang treo các biểu ngữ thì trời bắt đầu hửng sáng. Một số người bán hàng cũng đã ra đây để dựng quầy bán hàng. Vì các tấm biểu ngữ rất to và rộng nên chúng tôi phải dùng những cọc tre dài để treo lên, điều đã đó thu hút sự chú ý của nhiều người. Thấy quá nhiều người đã đến khu hội chợ, tôi nghĩ tình thế không an toàn chút nào. Nhưng đương nhiên chúng tôi phải giúp cho người dân biết đến sự tuyệt diệu của Đại Pháp và Đại Pháp đã được phổ biến rộng rãi trên thế giới như thế nào. Làm sao để giải quyết tình huống này đây? Tôi nghĩ: “Giá mà có một màn sương dày che phủ thì thật tốt.”
Niệm này xuất khởi khi tôi đang treo các tấm biểu ngữ lên, trong nháy mắt, tôi không còn nhìn thấy đồng tu kia nữa. Một màn sương dày đã phủ xuống khắp nơi. Mặc dù đồng tu kia chỉ cách tôi khoảng một mét, tôi cũng không thể nhìn thấy cô ấy. Không lời nào có thể diễn tả sự phấn khích của tôi lúc ấy. Đúng như Sư Phụ giảng: “Tu tại tự kỷ, công tại Sư Phụ” (Chuyển Pháp Luân). Con xin cảm tạ Sư Phụ vĩ đại!
Chúng tôi hoàn thành việc treo các biểu ngữ như thể không có ai ở xung quanh cả. Ngay khi xong việc, màn sương tản đi, bầu trời lại tràn ngập ánh sáng. Mọi việc đã xong xuôi, và các tấm biểu ngữ đã sẵn sàng cho việc cứu độ chúng sinh!
Số điện thoại hiện ra trước mắt tôi
Mùa Hè năm 2004, tôi lên ô tô buýt đường dài để đến thăm một học viên sống tại huyện khác. Chúng tôi đã bàn với nhau trước là tôi sẽ gọi điện cho cô ấy khi tôi ra bến xe buýt. Tôi chưa bao giờ đến huyện này và hoàn toàn không biết người học viên này sống ở đâu. Khi bàn việc, cô ấy đã cho tôi một số điện thoại có bảy số và tôi viết nó vào một mảnh giấy.
Khi xe buýt đi được gần nửa đường thì tôi chợt nhớ ra là mình đã quên mảnh giấy ở nhà. Tôi tự mắng bản thân mình và trong tâm thấy rất bực bội. Tôi bắt đầu quay sang cầu cứu Sư Phụ. Thực ra lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là cầu cứu Sư Phụ nhưng không chấp trước vào điều ấy quá. Tôi nghĩ: “Là lỗi cẩu thả của bản thân mình thôi, sao lại quay sang cầu cứu Sư Phụ nhỉ? Ước gì lúc ấy Sư Phụ nhắc mình đem theo mảnh giấy đó.”
Sau đó, một hàng số hiện lên trước mắt tôi. Tôi không biết đó là những con số về cái gì, chỉ biết rằng mình cần phải ghi lại nó nhanh nhất có thể. Tôi nhìn quanh mong tìm được một cái bút để ghi lại (Tôi biết rằng mình không thể nhớ những con số được lâu). Một cô bé chừng 16, 17 tuổi ngồi cạnh tôi, thế là tôi ra hiệu tay như đang viết để mượn bút của cô bé. Tôi không dám nói gì để cố gắng giữ các con số trong đầu. Cô bé hiểu ngay và nhanh chóng đưa cho tôi một cái bút bi. Tôi vội ghi lại các con số vào lòng bàn tay trái, sau đó tôi nhẹ cả người. Tôi quay sang cô bé: “Cảm ơn cháu! Cảm ơn cháu quá!“.
Rồi tôi bắt đầu tự hỏi: “Liệu đây có phải là số điện thoại ấy không nhỉ?” Tôi nhìn vào dòng số trong lòng bàn tay, nó có bảy con số. Tôi để ý ngay vào số đầu tiên và lập tức trở nên vui vẻ. Con số đầu tiên chính là mã số của vùng này! Ngay khi xe đến bến, tôi vội xuống xe và quay số gọi điện. Sau tiếng “Bíp” phát ra từ máy, đây chắc chắn là một số điện thoại rồi! Vừa nghe thấy tiếng người học viên nói “A lô”, tôi cảm xúc nghẹn ngào đến không nói được nên lời. Tất nhiên người học viên ở đầu dây kia không hiểu nổi tại sao tôi lại chết cứng lưỡi không nói được gì.
Cảnh sát không thể nhìn thấy tôi
Khi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng, tôi không hề biết mình đã bị báo cảnh sát. Năm cảnh sát ra khỏi xe và bắt đầu hỏi mấy người phụ nữ xem họ có thấy tôi không. Khi họ đang miêu tả độ tuổi, áo quần của tôi cho mấy người phụ nữ nghe thì tôi bước ra khỏi toà nhà và thấy họ. Bởi vì cảnh sát đứng trước tôi một khoảng cách nên họ không biết là có tôi đứng đằng sau.
Nhận ra mối nguy hiểm, tôi liền chuyển hướng, tôi sẽ rời khu vực này đến chỗ khác. Nhưng tôi lại không biết liệu đi theo hướng kia có lối ra không nên tôi đã hỏi một phụ nữ: “Chị ơi, có lối ra ở hướng kia không ạ?” Cô ấy trả lời: “Chị đi thẳng rồi rẽ trái. Chị sẽ thấy một cái cổng nhỏ, hẹp ở bên phải. Chị không đi xe nên đi bằng đường ấy được.” Và Sư Phụ lại hoá giải một mối nguy hiểm cho tôi lần nữa.
Vào một lần khác, tôi lại bị báo cảnh sát vì phân phát tài liệu giảng chân tướng. Một xe ô tô cảnh sát lao ngay đến chỗ tôi rồi dừng lại ngay trước người tôi. Tôi kinh ngạc và vội phát chính niệm. Một cảnh sát bước ra khỏi xe rồi nhìn chòng chọc và cái túi tôi đeo khoảng 30 giây. Ánh mắt của anh ta đầy vẻ dữ dằn, nhưng hơn cả vẻ dữ dằn đó là sự bối rối, như thể anh ta chưa từng nhìn thấy cái túi nào như cái tôi đeo. Ban đầu tôi cũng tự hỏi tại sao người cảnh sát phản ứng thế, nhưng tôi đã nhanh chóng hiểu được nguyên do. Hôm ấy tôi mang theo hai cái túi. Một cái rất to và một cái thì bé hơn. Hai cái túi có màu sắc tương phản nhau. Ban đầu tôi cho tài liệu giảng chân tướng và cái túi bé vào trong cái túi to. Sau khi phân phát được hơn một nửa tài liệu, tôi đổi lại, cho tài liệu và cái túi to vào trong cái túi bé. Hai màu tương phản đó đã làm cho người cảnh sát bối rối vì nó không giống như màu mà anh ta đã được báo. Trên bề mặt thì dường như đó là do tôi đổi túi, như kỳ thực là có Sư Phụ ở đằng sau trợ giúp. Sư Phụ lại giúp tôi hoá giải nhân tố tà ác một lần nữa! Tôi quyết định rời đi và người cảnh sát tiếp tục tìm tôi khắp nơi.
Một lần khác, khi tôi đang lái xe bên lề phải của đường như mọi khi thì đột nhiên có hai cảnh sát trên xe mô-tô lái ép sát vào tôi, một bên trái và một bên phải, rồi họ lái xe vượt lên và đột ngột dừng lại chặn đứng đầu xe tôi. Tôi lập tức phát chính niệm. Sau đó hai người cảnh sát lại rồ ga phóng xe đi tiếp. Người dân xung quanh thấy thế kêu lên: “Sao lái xe ẩu thế nhỉ?!”
Thực ra có vô số những điều kỳ diệu đã xảy ra trong tu luyện, nhưng tôi chỉ chia sẻ được ba trường hợp mà tôi trải nghiệm xác thực rõ ràng có sự che chở của Sư Phụ và sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không thể diễn tả được lòng biết ơn vô bờ bến của mình với Sư Phụ. Dù dốc tất cả những gì tôi có cũng không đền đáp được sự từ bi quảng đại của Sư Phụ. Điều duy nhất tôi có thể làm là cứu thật nhiều chúng sinh hơn nữa và tu luyện thật tinh tấn hơn nữa! Con xin cảm tạ Sư Phụ!
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/18/123879.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/5/征文选登–大雾瞬间从天而降-236729.html
Đăng ngày: 03- 04 – 2011; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.