Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-06-2022] Hai cư dân thành phố Duy Phường, tỉnh Sơn Đông đã bị đưa ra xét xử vào ngày 20 tháng 6 năm 2022 và mỗi người bị kết án 3,5 năm tù vì đức tin của họ vào Pháp Luân Công. Tòa án đã cấm gia đình họ tham dự phiên tòa và không triệu tập bất kỳ nhân chứng nào trong số bảy nhân chứng truy tố đến tòa để đối chất.
Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân dựa trên tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại kể từ năm 1999.
Bắt giữ và truy tố
Tối ngày 7 tháng 12 năm 2021, bà Hứa Khuê Trân và bà Vương Thư Hoa đã bị bắt vì phân phát tài liệu thông tin Pháp Luân Công, sau đó họ đã được tại ngoại. Đội An ninh Nội địa quận Phường Tử đã chuyển hồ sơ vụ việc của họ tới Viện Kiểm sát quận Khuê Văn, cơ quan này đã truy tố và chuyển hồ sơ vụ án của họ sang Tòa án quận Khuê Văn.
Sáng ngày 20 tháng 6 năm 2022, khi hai học viên bước vào phòng xử án thì có hai người phụ nữ tự giới thiệu là luật sư do tòa chỉ định để đại diện cho hai học viên. Biết rằng các luật sư do tòa án chỉ định thường được nhận chỉ đạo phải nhận tội thay cho các học viên Pháp Luân Công, nên hai bà đã từ chối sự đại diện của họ.
Bào chữa
Bà Hứa và bà Vương đều bị buộc tội “lợi dụng tổ chức tà giáo để phá hoại việc thực thi pháp luật“, một cái cớ được chính quyền quy chuẩn để khép tội học viên Pháp Luân Công. Bà Hứa đã tự làm chứng để bào chữa cho mình và bác bỏ cáo buộc chống lại bà. Bà nói rằng không có luật nào hình sự hóa Pháp Luân Công ở Trung Quốc và cả hai danh sách các tổ chức tà giáo do Bộ Công an công bố lần lượt vào năm 2000 và 2014 đều không có Pháp Luân Công.
Công tố viên nói với bà Hứa: “Theo quan điểm pháp lý do Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao đưa ra vào năm 2017, họ đã gọi Pháp Luân Công là một tà giáo.”
Bà Hứa nói: “Bản thân quan điểm pháp lý đó là không có bất kỳ ràng buộc pháp lý nào, bởi cả hai cơ quan này đều không phải là cơ quan lập pháp ở Trung Quốc. Do đó, quan điểm pháp lý đó không thể được coi là luật đã ban hành để các cơ quan thực thi pháp luật chiểu theo”. Bà Hứa cũng chỉ ra rằng Tổng cục xuất bản Trung Quốc đã dỡ bỏ lệnh cấm đối với sách Pháp Luân Công vào ngày 1 tháng 3 năm 2011, điều này càng nhấn mạnh thêm rằng bà hoàn toàn không vi phạm pháp luật khi phân phát tài liệu Pháp Luân Công.
Bà tiếp tục nói rằng bà đã từng lâm bệnh nặng và bác sĩ nói bà đã vô phương cứu chữa. Thế nhưng chỉ sau một tháng học Pháp Luân Công, bà đã hoàn toàn bình phục, và kể từ đó bà vẫn luôn khỏe mạnh. Bà nói rằng sự hồi phục của bà không phải là trường hợp cá biệt trong số các học viên Pháp Luân Công, vì nhiều người khác cũng có những trải nghiệm tương tự. “Pháp Luân Công đã cứu mạng tôi và tôi phải nói lời công đạo cho Pháp Luân Công. Là học viên Pháp Luân Công, tất cả chúng tôi đều cố gắng trở thành người tốt. Nếu tất cả mọi người đều tu luyện Pháp Luân Công, xã hội của chúng ta sẽ là một nơi tốt đẹp hơn nhiều.”
Công tố viên ngắt lời bà: “Không nói nữa! Chúng tôi đã nghe đủ rồi.”
Sau đó công tố viên đọc lời khai của bảy nhân chứng, nhưng không ai trong số họ hiện diện trước tòa để đối chất.
Bà Hứa lập luận rằng những lời khai là không hợp lệ nếu các nhân chứng không ra tòa làm chứng. Chỉ vì họ thấy tài liệu Pháp Luân Công ở đâu đó ở trong khu dân cư, không có nghĩa là tài liệu đó là do bà Hứa và bà Vương phân phát. Mặt khác, dù là ai phân phát tài liệu thì cũng đều hợp pháp, vì đó là quyền tự do tín ngưỡng và biểu đạt của họ và là điều được pháp luật bảo vệ hoàn toàn.
Trong tuyên bố cuối cùng của mình, bà Hứa nói: “Ở Trung Quốc ngày nay, quyền lực chính trị đứng trên luật pháp và quý vị đang lạm dụng luật pháp để đàn áp các học viên Pháp Luân Công vô tội. Khi lịch sử lật sang trang tiếp theo, tất cả mọi sai trái sẽ được đưa ra công lý. Sẽ thật khôn ngoan nếu các vị không tham gia vào cuộc bức hại này ngay bây giờ, để bảo vệ bản thân trong tương lai.”
Bà Vương không chuẩn bị một tuyên bố bào chữa, nhưng bà nói rằng bà đồng ý với tất cả những gì bà Hứa nói.
Thẩm phán kết án mỗi học viên 3,5 năm tù.
Vì các học viên không vượt qua cuộc kiểm tra sức khỏe bắt buộc nên Trại tại giam Xương Ấp đã từ chối tiếp nhận họ sau phiên tòa và cảnh sát đã cho phép họ về nhà.
Sau đó, gia đình của các học viên biết rằng các bản án đã được Ủy ban Chính trị và Pháp luật thành phố Duy Phường và Phòng 610 định đoạt từ trước (đây là hai cơ quan được giao nhiệm vụ đặc biệt giám sát cuộc bức hại), tòa án chỉ thực hiện mệnh lệnh mà thôi.
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/25/445386.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/30/202024.html
Đăng ngày 22-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.