Bài trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Châu Úc năm 2011.
[MINH HUỆ 29-05-2011]
Con kính chào Sư Phụ! Xin chào tất cả mọi người!
Tôi năm nay 15 tuổi và đang học lớp 10 ở trường trung học. Khi tôi được 2 tuổi, mẹ tôi đã đắc Pháp, từ đó, Đại Pháp đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của chúng tôi. Tôi đã theo mẹ tham dự rất nhiều hoạt động Đại Pháp tại Úc và ở nước ngoài, và cũng học được các nguyên lý của Đại Pháp qua việc đọc sách Chuyển Pháp Luân và các kinh văn Đại Pháp khác.
Thậm chí trước khi bắt đầu tu luyện, tôi đã thu được lợi ích từ Đại Pháp. Khi còn nhỏ tôi đã mắc bệnh khó thở trong lúc ngủ. Các bác sĩ cho biết đường hô hấp của tôi quá nhỏ và amiđan thì lại rất to. Cha mẹ và ông bà của tôi khóc suốt khi họ nhìn thấy tôi thở rất khó khăn trong lúc ngủ. Theo bác sĩ, tôi cần phải chờ đợi cho đến khi 5 hoặc 6 tuổi, khi đã đủ tuổi để thực hiện phẫu thuật. Nhưng sau khi mẹ tôi tập Pháp Luân Đại Pháp được hai tháng, vào một đêm, mẹ tôi nói rằng bằng cách nào đó bà biết rằng từ đêm đó trở đi bệnh của tôi sẽ được giải quyết. Và kể từ đêm đó, căn bệnh khó thở trong lúc ngủ đã biến mất. Mẹ tôi cũng nói rằng khi một người tu luyện Đại Pháp, cả gia đình được hưởng lợi.
Năm 2004, mẹ tôi đưa tôi và em trai đến Manhattan gia nhập cùng rất nhiều học viên Đại Pháp trên thế giới, để giảng rõ sự thật cho người dân ở đó. Chúng tôi đã phát rất nhiều tờ rơi và đi bộ trên nhiều tuyến phố ở Manhattan. Một năm trước đó, chúng tôi đã tham gia vào một sự kiện Đại Pháp quốc tế tại Washington DC. Tôi vẫn còn nhớ mùa hè đó, thời tiết nóng bức vô cùng, nhưng một học viên trẻ khác và tôi đã diễu hành trên toàn bộ tuyến đường cho đến cuối cùng mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Có thời gian tôi gia nhập Đoàn nhạc Tian Guo ở Sydney. Trong nhóm nhạc, tôi chơi trống nhỏ. Khi đi diễu hành, hoặc chơi ở một nơi nào đó, đôi khi chúng tôi phải diễu hành hoặc đứng trong một thời gian thật dài. Lúc ban đầu chiếc trống có vẻ không nặng, nhưng khi thời gian trôi đi, nó trở nên càng ngày càng nặng, giống như hai tảng đá nặng đang đè trên đôi vai của bạn. Và ngay cả khi bạn đang cảm thấy đau, bạn phải mỉm cười vui vẻ trước mặt công chúng. Tuy nhiên, ngay cả khi cơn đau tưởng chừng như không chịu nổi, tôi nhớ rằng cơn đau này nhỏ không thể sánh nổi với cơn đau của những người chơi ở vị trí giữ các trống đại bên cạnh tôi. Trống của họ có kích thước to gấp đôi trống của tôi và tôi không thấy họ nghỉ ngơi chút nào. Rốt cuộc, đây là việc cứu độ chúng sinh và tôi biết tôi có thể làm được, giống như khi tôi từng phàn nàn về một số động tác của bài công pháp thứ hai khi ôm giữ bánh xe Pháp, mẹ nói với tôi hãy cố gắng chịu đựng ở mức lâu nhất mà tôi có thể, và xem liệu tôi có thực sự bị ngã xuống đất hay không, hóa ra rằng tôi vẫn luôn ổn.
Trong cuộc sống hàng ngày, điều khó khăn nhất với những thanh thiếu niên ở độ tuổi của tôi là thực hành tốt theo các nguyên lý của Đại Pháp, và không bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh. Trong lớp học của tôi, hơn 90% học sinh đều hẹn hò, và họ coi đó là chuyện bình thường. Nhiều lần khi các chàng trai hào hoa gợi ý tôi trở thành bạn gái của họ, tôi đều từ chối khéo. Bởi vì tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân nhiều lần và tôi biết điều gì là đúng và sai từ trong tâm mình. Mẹ tôi cũng nói với tôi rằng tôi cần phải tập trung vào việc học, học các kỹ năng cần thiết khi còn trẻ. Còn có rất nhiều thời gian sau này dành cho những việc như hẹn hò khi tôi ở độ tuổi thích hợp và trở nên chín chắn hơn.
Ngoài ra còn có nhiều xu hướng diễn ra xung quanh những người cùng độ tuổi với tôi. Ví dụ, một loạt các bộ phim về tình yêu của ma cà rồng thu hút một lượng lớn các học sinh trong trường của tôi. Mọi người đều nói, đọc về nó và nói về ma cà rồng được coi là đề tài “nóng hổi” thế nào. Sư phụ nói rằng ngày nay, con người không biết điều gì là tốt hay xấu nữa. Chỉ khi bạn trở thành một học viên, tự mình tu lên và nhìn lại, bạn sẽ nhận ra những gì mọi người đang thực sự làm cho bản thân (không phải từ chính xác). Cá nhân tôi nghĩ rằng những bộ phim hay tiểu thuyết như thế không thể so sánh với những câu chuyện cổ Trung Quốc và Hàn Quốc cổ đại về những con người đã sống cuộc đời đầy ý nghĩa. Tôi đã một lần từng được tặng cuốn đầu tiên trong loạt tiểu thuyết về ma cà rồng, và tôi đã không bị cám dỗ để đọc nó. Kết quả cuối cùng, tôi đã đổi quyển đó lấy cuốn sách khác, vì tôi biết rằng xu hướng lạ về ma cà rồng không phải tất cả đều tốt.
Một vấn đề lớn khác đối với học sinh ở trường trung học của tôi là thường xuyên tán gẫu trên Facebook. Vào buổi sáng ở trường học, ở nhà, mọi người đều dành nhiều thời gian của mình trên Facebook. Với tôi, đó là một sự lãng phí thời gian, dành toàn bộ thời gian trên máy tính, sẽ bị nghiện chat và gửi hình ảnh lên trang mạng cá nhân. Tuy nhiên nó là một xu hướng mà tất cả mọi người cùng nhau làm. Thậm chí em trai họ 5 tuổi của tôi cũng tán gẫu trên Facebook. Khi bạn bè của tôi yêu cầu tôi thiết lập một tài khoản, tôi nói với họ, “Tôi có nhiều việc sau giờ học và tôi sẽ không có thời gian để vào Facebook.” Tôi nghĩ rằng tôi sẽ sử dụng các công cụ như Skype và Facebook chỉ khi nó là cần thiết cho mục đích học tập, học Pháp, hoặc cho những dự án Đại Pháp trong tương lai mà tôi có thể tham gia.
Vài năm trước đây cha tôi mua quà Giáng sinh cho chị em chúng tôi, đó là trò chơi video Nintendo phổ biến. Mẹ tôi đã nhìn thấy em trai George của tôi đã thực sự say mê với nó như thế nào. Em trai tôi có thể quên cả ăn, uống hoặc đi vệ sinh khi chơi các trò chơi video đó, nên mẹ tôi đã nói chuyện với cha tôi và tịch thu trò chơi video này của chúng tôi. Gần đây, ai đó ở trường đã cho nó một số trò chơi hoạt hình, và em trai tôi đã nghiện chúng. Lần này, mẹ tôi đã có một cuộc nói chuyện hết sức nghiêm túc với em tôi. Mẹ tôi nói với George rằng bất cứ điều gì gây nghiện như hút thuốc lá hoặc sử dụng ma túy đều không tốt, những đồ chơi và các trò chơi có hại này đều như vậy. Nếu chúng tôi chơi những trò chơi, chúng tôi nên chơi những trò chơi lành mạnh mà tổ tiên của chúng ta sáng tạo ra như cờ vua, cờ tướng, và các hoạt động thể thao khác. Nhưng em tôi nói rằng các trò chơi game mang lại cho nó nhiều bạn bè ở trường, và khiến nó nổi tiếng hơn. Nhưng mẹ tôi đã nói với George, “Những người này là những người bạn chơi game, không phải là bạn thực sự. Tình bạn sẽ đến một cách tự nhiên. Con có thể không nổi tiếng ở trường học bởi vì con luôn có những nguyên tắc của mình. Nhưng nó không có nghĩa con xấu hơn những bạn này. Có lẽ các bạn đó vẫn không biết làm thế nào để đánh giá đức tính tốt của con. Tuy nhiên, là cha mẹ, chúng ta sẽ luôn luôn ở đó vì con.” Lúc đó em trai tôi đã thực sự hiểu được điều đó. Sau này, em tôi không bao giờ bị rủ rê chơi game đó nữa.
Tôi nghĩ rằng mẹ tôi đã đúng. Chúng ta không thể dùng các tiêu chuẩn người thường làm chuẩn mực cho hành vi của chúng ta. Sau khi tôi xem Thần Vận, tôi nhận ra rằng những điều tốt đẹp không nhất thiết là nhàm chán. Thần Vận được quảng bá tốt nhưng vẫn rất thú vị. Tôi tin rằng biểu diễn Thần Vận là buổi biểu diễn đẹp nhất trên hành tinh này và âm nhạc của Thần Vận là âm nhạc tốt nhất trên trái đất này. Mẹ tôi nói rằng cuộc sống của chúng ta là như nhau. Chúng tôi có thể giữ nguyên tắc của chúng tôi, giữ gìn tâm tính, nhưng đồng thời, điều đó không có nghĩa là cuộc sống của chúng tôi thống khổ, thực tế chúng ta thậm chí có thể có một cuộc sống thú vị hơn và đầy đủ hơn.
Đôi lúc ở trường, tôi có thể có những tư tưởng tật đố khi ai đó có điểm thi cao hơn tôi, hay chiến thắng một cái gì đó. Bất cứ khi nào những suy nghĩ này nảy sinh trong đầu tôi, tôi luôn luôn ghi nhớ rằng, “Nicole, bạn là một học viên không phải là một người thường, bạn không nên tật đố“, và những lời giảng Pháp đã xuất hiện với tôi.
Khi tôi và em trai có một vài tranh luận nhỏ trong lúc bàn luận về vấn đề nào đó, nếu em tôi đánh tôi, suy nghĩ tức thời của tôi là đánh lại. Và đối với em trai, nó luôn phải là người cuối cùng được đánh. Nhưng trước khi tôi đánh lại, tôi lại nhớ, các học viên phải thủ đức. “Bất thất giả bất đắc, đắc tựu đắc thất“, và tôi sẽ không đánh trả nữa.
Một điều mà đôi khi tôi hay quên thực hiện lúc đầu là hướng nội. Đôi khi tôi cảm thấy điều gì đó là sai và không công bằng, tôi bắt đầu ghét người người đó và trở nên tức giận. Nhưng dần dần tôi hiểu rằng bản thân chắc hẳn có một chấp trước nên xung đột đã xảy ra với tôi. Khi tôi gặp khó khăn trong việc hướng nội ở những tình huống như vậy, tôi lại tự hỏi bản thân, “Hãy tưởng tượng nếu Sư Phụ ở vị trí này thì Ngài sẽ phản ứng lại như thế này chăng?” Sư Phụ sẽ tha thứ, bất động tâm, chấp nhận nó với một nụ cười. Vậy tôi nên thực hiện như Ngài. Tất nhiên, đôi khi điều này có thể rất khó khăn.
Tôi cảm thấy rằng tôi thực sự may mắn khi trở thành một học viên, và hầu hết các lần tôi đều có thể đưa ra những quyết định đúng đắn và chuyển xấu thành tốt. Mỗi ngày khi tôi trải nghiệm cuộc sống, những lời giảng trong Pháp liên tục chỉ đạo tôi và lóe lên trong đầu tôi, nói với tôi: “Tôi là một học viên, tư tưởng này là sai” hoặc “Nếu là Sư Phụ, Ngài sẽ không làm như thế này.”
Mẹ tôi cũng giúp tôi rất nhiều và giữ cho tôi đi đúng đường bằng những lời nhắc nhở thường xuyên và trong các buổi nói chuyện vào những thời gian rảnh rỗi như khi chúng tôi đang lái xe hoặc ngồi ở nhà. Nếu không có mẹ, tôi sẽ không làm được một nửa số việc tốt như những gì tôi làm. Tôi vẫn còn có một con đường rất dài để đi, còn nhiều chấp trước cần từ bỏ, và chắc chắn phải trở nên tinh tấn hơn khi tu luyện và học Pháp.
Tôi đã từng tham gia khiêu vũ và các hoạt động khác, nhưng dường như là tôi đang rất bận rộn với công việc học tập và âm nhạc hiện nay. Tôi hy vọng được tham gia nhiều hơn vào các dự án Đại Pháp như Đài truyền hình Tân Đường Nhân hoặc Thời báo Đại Kỷ Nguyên trong tương lai.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/5/29/一位澳洲中学生的修炼体会-241618.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/10/125939.html
Đăng ngày 17-7-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.