Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang.

[MINH HUỆ 07-06-2011] Tiến trình Chính Pháp đang diễn ra rất nhanh, tuy vậy tôi nhận thấy  chấp trước của một số học viên vào lợi ích cá nhân đang gia tăng. Một vài học viên bận rộn với việc kiếm tiền vào mùa xuân và họ đã mệt mỏi cả ngày; một vài người thì tiêu tốn nhiều thời gian vào việc chuẩn bị những buổi tiệc cưới cho con cái họ để nhận nhiều tiền mừng hơn trong khi lẽ ra phải dành thời gian cho ba việc chúng ta cần làm; một vài học viên có việc làm không cố định lại tìm thêm một việc nữa, khiến họ phải làm thêm giờ hay  thậm chí lựa chọn làm thêm giờ. Tôi cảm thấy khá khó chịu khi nhìn thấy điều này. Điều gì đã làm chúng ta tiêu tốn lượng thời gian có hạn cho việc chứng thực Pháp vào việc kiếm tiền, thậm chí đến mức họ trở thành kém tinh tấn trong tu luyện chỉ để kiếm được nhiều tiền hơn?

Một vài học viên nói rằng chúng ta phải để lại cho những người thường những ấn tượng tốt đẹp về đệ tử Đại Pháp khi chúng ta làm việc tốt hơn và có một cuộc sống tốt, bởi vì cách này thuận tiện hơn cho việc chứng thực Pháp. Hiểu biết của tôi là đối với người bình thường thì mong muốn sống tốt là điều hoàn toàn bình thường, nhưng đệ tử Đại Pháp phải làm các việc mà không có truy cầu và giữ một tâm thái tĩnh lặng trong một thế giới nhộn nhịp. Chúng ta phải không động tâm trước những gì người thường làm và những điều xảy ra trong môi trường xung quanh chúng ta. Những gì của chúng ta sẽ thuộc về chúng ta, và chúng ta hoàn toàn không nên tranh giành những thứ không phải của mình. Chúng ta không được để tiền bạc và những của cải thế gian trở thành gánh nặng và mối bận tâm; bằng cách này, chúng ta sẽ cảm thấy thanh thản mà không theo đuổi những điều mà người khác mong muốn. Nếu chúng ta có truy cầu, chỉ có một điều duy nhất mà chúng ta truy cầu: chúng ta cần giữ Pháp trong tâm trí trong mọi lúc và nghĩ cách làm sao để làm tốt ba việc để cho tâm trí của chúng ta luôn luôn đầy chính niệm. Bằng cách này, chúng ta có thể cứu độ một số lượng lớn chúng sinh. Chúng ta khiến mọi người cảm động bởi  trái tim trong sáng mà chúng ta có được nhờ tu luyện Đại Pháp để cứu họ. Chúng ta cần phải hiều điều này để  không sử dụng Pháp như một cái cớ để che đậy ham muốn riêng của mình về lợi ích cá nhân.

Tôi không muốn nói là chúng ta không nên kiếm tiền nữa, nhưng chúng ta cần phải giữ một mối cân bằng đúng đắn giữa việc kiếm tiền và tu luyện. Không cần phải nói việc nào trong hai điều đó là quan trọng hơn. Nếu chúng ta cần phải kiếm sống để nuôi một gia đình, khi đó chúng ta cần tìm một công việc mà không yêu cầu nhiều thời gian, để chúng ta có thể có nhiều thời gian chứng thực Pháp. Sẽ không thành vấn đề nếu như ngay cả tiền lương ít hơn một chút. Mọi thứ sẽ thay đổi khi có sự thay đổi ở tâm tính của chúng ta. Sư phụ đã giảng, “Chư vị có một số lượng đức nhất định trong khi chư vị tu luyện, và chư vị có thể vẫn còn nguyên số lượng đức nếu chư vị không tu luyện. Sự khác biệt là gì? Sự khác biệt là tâm chư vị thanh thản. Trong trường hợp kia, tâm chư vị bị căng thẳng; chư vị đã hướng tới một cuộc sống rất mệt mỏi, và tâm chư vị thậm chí sẽ còn kiệt quệ hơn, khiến chư vị ăn không ngon ngủ không yên. Tất nhiên, thân thể chư vị có lẽ sẽ bị mệt mỏi và già đi, lão hoá, và, giống như một người thường, mắc nhiều bệnh tật. Nói cách khác, nếu chư vị tống khứ chấp trước, chư vị có lẽ sẽ rất thanh thản – thậm chí cả khi chư vị nghèo. Thật sự, chư vị sẽ không trở nên nghèo vì học Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng sống hạnh phúc là tốt hơn so với sống dính mắc như thế.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội đầu tiên tại Bắc Mỹ”, ngày 29 tháng Ba, 1998)

Một nữ học viên ở địa phương chúng tôi đã đi đến Bắc Kinh một số lần để chứng thực Pháp sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Cô ấy đã tích cực tham gia trong Chính Pháp và đã hai lần phủ nhận việc cưỡng bức lao động trái phép và đã khá nổi tiếng trong địa phương chúng tôi vì điều này. Vào mùa xuân năm 2010, khi cô ấy thấy rằng em họ cô ấy kiếm tiền bằng cách bán áo quần, cô ấy đã phát triển một tâm chấp trước vào lợi ích cá nhân, tham gia vào việc kinh doanh hàng may mặc với em họ cô, và dành toàn  tâm cho việc kinh doanh. Cô đã từ chối nghe lời khuyên của các học viên khác. Cô ấy là một giáo viên chuyên nghiệp nhưng lại dùng mọi cớ để xin thêm thời gian rảnh để có thể bán quần áo. Kết quả là, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của cô ấy, và một khối u lớn đã phát triển trong bụng của cô. Các học viên đã đến nhà cô ấy để giúp đỡ phát chính niệm và cùng học Pháp với cô. Cô ấy cuối cùng đã đến bệnh viện để điều trị. Tình trạng của cô ấy được cải thiện. Cuối cùng, cô đã rút tất cả vốn kinh doanh của mình. Cô ấy không kiếm tiền nữa và còn bị mất đi một số tiền. Trong suốt thời gian này, cô ấy còn làm lãng phí thời gian của mẹ cô cũng là học viên vào việc bán quần áo và thời gian của người chồng là học viên trong việc chuyên chở áo quần. Cho dù bây giờ cô ấy đã quay trở lại tu luyện Chính Pháp, cô ấy đã gây một tác động xấu trong khu vực chúng tôi.

Một người nữ học viên khác trong khu vực chúng tôi cũng làm khá tốt ba việc. Mặc dù vậy, vào năm 2010 khi cô nhìn thấy mỗi ngày mọi người đều kiếm tiền, cô ấy cũng quyết định nhận một công việc tạm thời để kiếm nhiều tiền hơn. Cô ấy là một người liên lạc trong dự án Đại Pháp của địa phương, nhưng để kiếm được nhiều tiền hơn cô ấy đã từ chối nghe lời khuyên của các học viên khác, tự cho rằng cô ấy phải kiếm được 2.000 đến 3.000 tệ mỗi tháng. Hóa ra, cô ấy đã không hoàn thành mục tiêu đặt ra. Vào mùa đông khi cô ấy trở về nhà, cảm thấy thật khó chịu trong khi giúp con trai cô đẩy xe bốn bánh, chiếc ghi đông đã đập vào cánh tay phải của cô ấy. Vì cô ấy đã không giữ vững chính niệm, khi cánh tay được băng bó ở bệnh viện, họ đã đặt sai xương, và một thời gian sau cánh tay cô mới được gắn lại sau một cuộc phẫu thuât khác. Điều này cũng đã tạo nên một tác động bất lợi trong khu vực chúng tôi.

Tôi biết rõ những học viên nói trên. Sau khi họ bắt đầu tập Pháp Luân Công, họ chưa bao giờ đi bệnh viện hay là trạm xá để chữa bệnh. Ngay cả khi họ trải qua nhiều hình thức nghiệp bệnh, họ chưa bao giờ chọn cách đi bệnh viện. Và rồi, tại sao bây giờ họ lại làm như vậy và để lại một vết đen trên con đường tu luyện của họ vào thời điểm cuối cùng của Chính Pháp? Nguyên nhân rất là đơn giản. Họ dần dần lệch khỏi Pháp và thiếu đi chính niệm do những chấp trước vào lợi ích cá nhân  trong xã hội người thường. Một chiếc thuyền không nhất thiết bị lật trong đại dương, nhưng nó có thể bị lật trong một dòng suối nhỏ. Quả là, chúng ta không được xem tu luyện là một trò chơi con trẻ, như Sư phụ đã dạy chúng ta! Vào thời điểm này, bất kì hành động nào của chúng ta mà lệch khỏi Pháp thì không khác gì bất kính đối với sự khổ độ của Sư phụ và là một sự sỉ nhục đối với Đại Pháp vũ trụ.

Ngay cả những thánh nhân và con người trong thời cổ đại cũng xem thường những người bị ràng buộc vào lợi ích cá nhân, xem họ như là “ tiểu nhân ràng buộc vào lợi ích cá nhân.”

Làm sao mà những người tu luyện Đại Pháp chúng ta có thể không tốt bằng những người cổ đại trong lĩnh vực này? Nếu tiền bạc đến như ước muốn của một người, sau đó dĩ nhiên người ta sẽ có dục vọng như vậy, nhưng dục vọng của một người chỉ mang đến nhiều phiền muộn hơn khi đêm đến; và khi một người thức dậy vào buổi sáng, mọi thứ vẫn như vậy. Chúng ta không được mê mờ! Các nhân tố tà ác tại không gian khác đang theo dõi từng niệm mà chúng ta có, và chỉ bằng cách nghiêm túc hành xử  theo Pháp thì chúng ta mới có thể xứng đáng với những thệ nguyện của mình. Làm thế nào mà chúng ta có thể biện giải cho bản thân trong tương lai khi mà chúng ta đối mặt với Đại thẩm phán cuối cùng nếu chúng ta có những lỗi lầm trong việc tống khứ chấp trước vào lợi ích cá nhân?

Trên đây chỉ là những sở ngộ cá nhân. Xin từ bi chỉ ra sai sót.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/6/7/切莫执着利益-242064.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/18/126107.html
Đăng ngày 14-7-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share