Bài viết của Lý Trí, đệ tử Đại Pháp ở Hắc Long Giang
[MINH HUỆ 17-05-2021] Ngày 22 tháng 10 năm 2019, hết thảy mọi việc đều diễn ra như thường lệ, con trai tôi về nhà ăn cơm vào giữa trưa; sau khi ăn xong thì cháu đi ngủ; đến giờ tôi gọi cháu dậy; sau đó cháu tự đạp xe đến trường. Khoảng 15 phút sau khi cháu rời khỏi nhà, bỗng dưng tôi nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ, cô ấy nói: “Con trai chị bị xe tông rồi, cháu đang ở bệnh viện, chị đến mau nhé!” Nghe xong điện thoại, tôi lo sợ đến mức chẳng còn đầu óc gì nữa, vội vã chuẩn bị đi đến bệnh viện.
Sau mấy chục giây đồng hồ, tôi bình tĩnh trở lại, trước tiên tôi gọi điện thoại cho chồng mình. Sau đó, tôi gọi điện lại cho người phụ nữ đã gọi cho tôi khi nãy, tôi hỏi cô ấy: “Con trai tôi có bị thương tích gì không?” Cô ấy nói: “Chân cháu bị chảy máu, giày bị rơi ra.” Nghe cô ấy nói đến đây, tâm tôi bình tĩnh hơn nhiều. Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ cho cháu, mọi tai nạn sẽ được hóa giải.
Tôi nghĩ làm sao để gặp được người tài xế đã gây ra tai nạn? Làm sao để đối diện với thương tích của con mình? Cho dù kết quả như thế nào, tôi làm sao có thể dùng tâm thái của một người tu luyện đối diện với những việc này? Đối mặt với sự việc chưa biết làm thế nào, tôi cố gắng buông bỏ dẫn động tình cảm và tự nhắc nhở mình: Dùng chính niệm của người tu luyện đối diện với hết thảy mọi việc.
Sau khi đến phòng cấp cứu của bệnh viện, tôi nhìn thấy cháu bình tĩnh lạ thường. Tôi vội bước đến, kiểm tra tình hình vết thương của cháu, tôi nhìn thấy chân cháu dính đầy máu. Tôi không dám nói gì với cháu, và chỉ đứng đó nhìn. Con trai nói nhỏ với tôi: “Mẹ ơi, con không sao, con đã phủ định sự việc này rồi.” Tôi ngạc nhiên hỏi cháu: “Con phủ định thế nào?” Cháu nói: “Con đã niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Kể từ lúc con ý thức được mình gặp tai nạn, con đã không ngừng niệm.” Nghe con trai nói vậy, trong tâm tôi càng được tiếp thêm năng lượng chính. Bác sĩ đến xử lý vết thương cho cháu, ông nói: “Xem chân thế này, nhất định là bị đứt gân rồi, phải làm phẫu thuật thôi. Sau khi chụp X-quang xong, tôi chẩn đoán lại lần nữa.” Chúng tôi đẩy cháu vào phòng chụp X-quang. Sau khi chụp hình xong, chúng tôi đứng chờ lấy kết quả ở bên ngoài.
Lúc này, tâm tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều, tôi bèn nghĩ: Con trai mình không bị nguy hiểm tính mạng, cũng không bị tổn thương xương cốt, phần còn lại cần thời gian để giải quyết. Nhưng con mình sắp thi giữa kỳ, mấy tháng sau là cháu phải thi thể dục, điểm số thể dục được tính vào thành tích giữa kỳ. Bình thường thành tích của con mình không tốt, vậy cháu có thể thi lên cao trung hay không? Nếu xảy ra việc này, không thể thi lên cao trung thì phải làm sao … Tôi càng lúc càng nghĩ ngợi nhiều. Tôi cố gắng ức chế niệm đầu nghĩ ngợi lung tung của mình. Tôi nghĩ nhất định phải chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện để xử lý vấn đề. Tôi nhắc nhở mình: Tất cả thuận theo tự nhiên.
Tôi nhìn thấy xung quanh có vài người đang giúp con mình, lúc đó tôi mới sực hỏi: “Là người nào đã tông con trai tôi?” Họ bắt đầu mỗi người nói một lời. Người phụ nữ gọi điện thoại cho tôi vốn là vợ của tài xế xe tải đã tông con tôi, còn những người khác là bạn bè cùng đội với cậu ấy.
Tôi nghĩ sao có nhiều người tới như vậy? Lẽ nào họ sợ tôi đòi tiền? Tôi phát hiện họ trông rất vui, như thể là đã thoát khỏi một tai nạn vậy. Tôi không thể kết nối nội dung câu chuyện, cũng không nghe rõ, tôi ngỡ ngàng nhìn họ. Tôi chỉ biểu hiện là thấu hiểu cho đối phương, bảo họ không cần phải lo lắng, chúng tôi sẽ không có đòi hỏi vô lý.
Lúc này, có một bà cụ đi ngang qua, bà ấy nhìn thấy con trai tôi thì liền phấn khích nói: “Ai da, đây chẳng phải là cậu bé vừa mới bị xe tông sao? Tôi vừa mới đi qua chỗ xảy ra tai nạn và đã nhìn thấy hết mọi việc. Tôi còn nhớ rất rõ tình huống của cậu bé ra sao? Chiếc xe tải đó, ai mà bị nó tông thì tiêu đời thôi, cậu bé này thật là mạng lớn, có phúc quá!” Trong tâm tôi thấy giật mình: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những người này làm sao có thể không nói sự thật được? Bà cụ này chẳng phải là người đã tận mắt chứng kiến sao?
Tôi lại kiềm chế tình cảm của mình, tĩnh lặng nhìn những người này, chờ họ kể cho tôi nghe sự thật. Sau khi họ đưa mắt nhìn nhau, có một người đã nói với tôi: “Chiếc xe tông cậu bé là xe tải hạng nặng chở cát ở công trường xây dựng. Lúc đó quá nguy hiểm, nó khiến tôi sợ muốn chết, lúc đó tôi có mặt ở nơi hiện trường.” Tôi liên kết tình huống họ kể và tình huống con trai tôi kể lại sau này với nhau, quá trình sự việc diễn ra như sau.
Khi đó, chiếc xe tải đang ôm cua ở ngã tư, còn con trai tôi đang đạp xe thẳng về phía trước. Có lẽ là cháu ở cách thân xe quá gần, hơn nữa tài xế nhìn không thấy phần bị che khuất, cho nên cậu ta không nhìn thấy cháu đang đạp xe. Lúc chiếc xe tải quẹo cua, phần trước của chiếc xe đạp bị bánh xe tải cán qua, con trai tôi thình lình nhảy khỏi xe đạp, ngay tích tắc bị cuốn vào dưới gầm xe tải.
Tài xế không biết đã xảy ra tai nạn nên vẫn chạy xe như thường. Cùng lúc đó, tài xế lái xe hơi ở đường đối diện (người kể cho tôi nghe tình huống khi đó) nhìn thấy dưới gầm xe tải cuốn theo bộ quần áo đồng phục học sinh, anh ấy mới bấm còi inh ỏi và làm tay ra hiệu cho tài xế xe tải dừng lại. Tài xế xe tải nghĩ rằng người tài xế đối diện có chuyện gì đó nên cậu ấy đã đạp thắng dừng xe lại. Cùng lúc người tài xế vừa đạp thắng, có một luồng lực đẩy con trai tôi ra khỏi gầm xe tải (con trai tôi kể cho tôi nghe sau khi về nhà). Sau đó, hai người họ đã vội vã đưa cháu đến bệnh viện.
Có một người nói với tôi, toàn bộ bánh trước của chiếc xe đạp bị cán dẹp lép. Điều kinh hãi hơn là cả quá trình này, kể từ lúc bánh trước của chiếc xe đạp bị nghiền dẹp cho tới khi con trai tôi nhảy xuống xe, rồi bị cuốn ngay vào dưới gầm xe tải, sau đó có một luồng lực đẩy cháu ra ngoài, thì tài xế xe tải không quan sát thấy gì. Ôi trời! Chỉ trong thời gian chớp nhoáng, con trai tôi đã thoát chết hai lần!
Sau khi nghe xong, tôi sợ đến mức đứng không vững. Con trai tôi cao 1 mét 7, làm sao có thể nhảy ra khỏi gầm xe tải được? Chồng tôi sợ hãi đi đến hiện trường tai nạn để xem có vết máu nào không. Sau khi quay lại, anh ấy nói với tôi: “Không có vết máu.”
Kết quả chụp X-quang đã có, chân con trai tôi không bị đứt gân nên không cần làm phẫu thuật. Nhưng có ba chỗ gãy xương nên cần nẹp lại. Còn có vết rách ở phần thịt của ngón chân cái cũng cần khâu lại khoảng 10 mũi kim.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, tài xế hỏi tôi, chồng tôi và bà của cháu: “Các vị có đòi hỏi gì không?” Tôi nói với cậu ấy: “Chúng tôi không đòi hỏi gì cả, xử lý như bình thường là được rồi.” Về sau chồng tôi kể tôi nghe: “Tài xế về nhà lấy tiền, một túi đựng đầy tiền.” Tôi nói: “Cậu ấy nghĩ chúng ta sẽ đòi tiền! Ài! Tiền có thể giữ mạng sống sao?” Kỳ thực, hết thảy chi phí trong bệnh viện chưa đến 1 nghìn nhân dân tệ. Sau đó, tài xế đã chủ động mua cho con trai tôi một chiếc xe đạp mới. Chúng tôi không cần chút tiền nào, lúc đó tài xế có nghĩ cũng không nghĩ ra.
Chúng tôi để con trai nghỉ ngơi, buổi sáng đưa cháu đến bệnh viện truyền nước biển, thay thuốc, buổi tối về nhà nghỉ. Sau khi về nhà, bà của cháu nhìn thấy bàn chân sưng to mà xót xa cả nửa ngày trời, bà nói với tôi: “Chân cháu bé bị thương kỳ lạ thế! Ba chỗ gãy xương nằm ở ngón thứ hai và thứ ba, xương ngón cái không bị gì, mà chỉ bị rách thịt. Nếu xương ngón cái bị gãy thì thời gian hồi phục sẽ lâu hơn, nếu nặng thì còn để lại di chứng về sau! Nếu bánh xe cán vào một ngón chân thì nát xương, chẳng phải sẽ tàn phế sao? Thế mà con xem này, không có vết tích gì trông như bị xe tải cán hết trơn!”
Tôi nói với bà: “Là Sư phụ Đại Pháp đã bảo hộ cháu!” Bà cháu ngạc nhiên mấy ngày nhìn chân cháu, rồi tự nói với mình vài câu, bà cảm thấy quá thần kỳ, quả là không thể hiểu nổi. Trước đây tôi dẫn con trai đi học Pháp, bà hay phản đối. Sau sự việc lần này, bà cháu không còn phản đối tôi dẫn cháu đi học Pháp nữa.
Hàng ngày tôi đều cùng con học Pháp, luyện công; hàng ngày con tôi đều có biến hóa; mỗi ngày đều giống như vậy. Điều thần kỳ hơn nữa là, sau lưng con trai tôi thường hay nổi một số nốt nhỏ, giống như mụn nhọt; buổi tối hôm xảy ra tai nạn, tôi xem phía lưng cháu thấy da dẻ đã mịn màng trở lại. Tôi để cho chồng tôi không có tu luyện nhìn xem sự thay đổi của cháu, tôi nói với anh ấy: “Lần này trừ bỏ biết bao nhiêu nghiệp lực, con trai mình như được tái sinh lần nữa!”
Tài xế xe tải gọi điện thoại cho tôi, nghe giọng anh ấy như là đã uống rất nhiều rượu. Anh ấy vừa khóc vừa nói với tôi: “Chị à, nhà chị cần bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho. Tôi đã lái xe tải hơn mười năm rồi, tôi biết loại xe này mà cán người thì không còn đường sống nữa. Có một năm, huyện chỗ chúng tôi có chiếc xe tải chở cát giống như vậy cán một học sinh tiểu học, lúc đó cháu bé đã mất mạng, việc đó rất thảm thương …” Tôi bèn nói: “Em yên tâm nhé, chị sẽ không đòi tiền em đâu, chị có chuẩn tắc làm người của chị. Em gặp phải nhà chị, đó là phúc phận của em. Em nói xem nếu xảy ra chuyện gì thì hai nhà chúng ta làm sao đây? Hai đứa nhỏ nhà em ai sẽ nuôi chúng nên người!”
Mẹ ruột tôi sống ở vùng khác gọi điện thoại cho chồng tôi, xúi anh ấy đòi tiền tài xế xe tải ít nhất 100 nghìn nhân dân tệ. Chồng tôi không tán thành cách nói của mẹ tôi, bởi vì anh ấy biết tôi sẽ không đồng ý. Mấy năm này, chồng tôi đã minh bạch chân tướng Đại Pháp khi ở trong hoàn cảnh tu luyện của tôi. Anh ấy biết con người bây giờ chịu ảnh hưởng vô Thần luận của Trung Cộng nên có rất nhiều tư tưởng biến dị. Anh ấy biết thế nào là lương thiện thật sự. Anh ấy cũng hiểu rõ: Không thể dùng tiền để mua mạng sống.
Ngày thứ ba, con trai tôi nói cháu không uống thuốc giảm đau, thuốc giảm đau không tốt cho thân thể. Sau khi nghe xong, tôi nói với bác sĩ bỏ thuốc giảm đau. Chân cháu sưng to nên không thể đi giày bình thường được. Tôi hỏi bác sĩ khi nào thì cháu có thể đi giày bình thường, vì con tôi còn phải mang giày đi học. Bác sĩ nói: “Chị không cần lo quá. Tôi bó bột cho cháu, làm dày một chút giống như chiếc giày, rồi cháu chống nạng đến trường là được. Vết thương ở chân hồi phục khá chậm.” Có người lại nói với tôi, vết thương của con trai nhà họ nhẹ hơn mà phải mất đến nửa năm mới đi lại bình thường được! Sau khi nghe xong, tôi chỉ có thể thuận theo tự nhiên vậy. Kết quả là trong vòng hai tuần, con trai tôi đã hồi phục và cháu có thể mang giày, sang tuần thứ ba thì cháu có thể đi lại bình thường.
Vào ngày thứ sáu, sau khi đến bệnh viện, con trai đột nhiên nói không muốn truyền nước biển nữa: “Thay thuốc xong, rồi chụp X-quang thôi có được không? Nếu ổn thì về nhà, con không muốn truyền nước biển.” Tôi nghĩ con trai quá nóng vội, nhưng thấy con kiên trì như vậy nên tôi và bác sĩ đã đáp ứng yêu cầu của cháu.
Sau khi chụp X-quang, bác sĩ bảo chồng tôi: “Ngón chân của con trai anh không có vết nứt gãy xương, việc này là thế nào nhỉ, không bị gãy gì sao?!” Do không phải chụp X-quang ở cùng một chỗ, vì để xác nhận chỗ gãy xương trước đây của cháu nên bác sĩ đã lấy phim chụp lần trước cho anh ấy xem. Cuối cùng, bác sĩ so sánh hai phim chụp với nhau cả nửa ngày, nhưng cũng không tìm ra chỗ gãy, bác sĩ cũng thấy rất lạ lùng.
Chồng tôi và tài xế mừng rỡ quay về phòng thay thuốc, vội nói với tôi: “Chỗ gãy xương của con đã lành lặn rồi, quả là nhanh thật!” Hai chỗ chụp X-quang này là hai bệnh viện chính quy nhất ở chỗ chúng tôi. Vào ngày thứ sáu, chúng tôi đã làm thủ tục xuất viện.
Về sau, một người bạn học ngành y của tôi đến nhà thăm cháu, tôi mang hình chụp X-quang cho cô ấy xem. Cô ấy nói: “Loại gãy xương ngón chân như này, cần ít nhất 2 tuần chỗ gãy mới đỡ hơn, nếu muốn chỗ gãy hồi phục đến mức không thấy dấu vết thì cần ít nhất 4 tuần, trường hợp như con trai cậu quả thật là kỳ tích!” Tôi nói với cô ấy: “Đây chính là uy lực của Pháp Luân Đại Pháp!” Sau này, cô ấy dẫn theo con trai của mình đến xem hiện tượng siêu thường của con trai nhà tôi.
Trên đường về nhà, tôi hỏi tài xế xe tải: “Em có biết vì sao chị và con trai chị thoát khỏi nạn lớn lần này không? Là vì chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp rất nhiều năm rồi, chị và người nhà đều được Sư phụ Đại Pháp bảo hộ. Lúc ở dưới gầm xe của em, cháu kể lại có một luồng lực đẩy mình ra ngoài. Con trai chị cao 1 mét 7, thử hỏi làm sao có thể thoát khỏi gầm xe tải chứ? Mắt kính nó đeo cũng không bị rơi ra, hoàn toàn không bị hỏng hóc gì. Em gặp phải nhà chị, đúng là phúc khí quá, xem như đã hóa giải được một ác duyên!” Người tài xế ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi nói tiếp với cậu ấy: “Pháp Luân Đại Pháp giảng Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi đều làm người tốt, cho nên sẽ không đòi tiền em. Nếu đổi là người khác, con trai họ còn phải thi giữa kỳ, thì họ không thể đối đãi như chúng tôi thế này được.” Tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho cậu ấy: “Vụ tự thiêu Thiên An Môn là do Trung Cộng vu khống hãm hại Pháp Luân Công, bởi vì Giang Trạch Dân quá ghen tị với người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên ông ta đã phát động cuộc đàn áp này …”
Sau khi xuống xe, tôi nói với cậu ấy: Về việc xảy ra giữa nhà chị và em, trong sách Chuyển Pháp Luân, Sư phụ Đại Pháp giảng thế này:
“Những sự việc kiểu như thế là đến để lấy đi [sinh] mệnh [của người ta]; nhưng sẽ không gặp nguy hiểm gì.” (Chuyển Pháp Luân)
Nếu có cơ hội thì em hãy xem sách một chút thì sẽ minh bạch. Sau khi nghe xong, ánh mắt cậu ấy lóe lên giọt nước mắt cảm động, cậu ấy nói với tôi: “Thật sao? Em bây giờ đang muốn xem thử.”
Tôi nói với cậu ấy: “Em hãy nói với người thân và bạn bè xung quanh mình là bởi vì chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên mới hóa giải được tất cả, giúp họ đều minh bạch sự thật nhé!” Tôi tặng cho cậu ấy và cô vợ một số cuốn sách nhỏ chân tướng và bùa hộ mệnh, họ đã vui vẻ đón nhận. Về sau, tôi giúp họ làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội), nói họ tam thoái bảo bình an, họ đều vui vẻ đón nhận.
Con trai tôi sống sót một cách thần kỳ sau vụ tai nạn đã cứu vãn vận mệnh của hai bên gia đình. Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, ngồi nhớ lại cả quá trình kinh tâm động phách này, tôi không thể kiềm nổi nước mắt. Tôi đã tu luyện hơn 20 năm, Pháp Luân Đại Pháp đã cùng tôi đi qua quãng đời thanh xuân cho đến khi bước vào trung niên. Đối diện với những trắc trở và khó khăn trong cuộc sống, từ những chuyện vụn vặt nhỏ bé cho đến chuyện lớn liên quan đến sống chết, đâu đâu cũng ngập tràn lòng từ bi của Sư phụ dành cho đệ tử.
Pháp Luân Đại Pháp có thể cải biến vận mệnh của một người, khiến cho người ta đắc được phúc báo. Tôi hy vọng mọi người đều có thể tĩnh tâm xuống tìm hiểu sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp thật sự là Phật Pháp đến đây để cứu người.
(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org)
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/5/17/【慶祝513】重型貨車車底逃生-425778.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/21/193234.html
Đăng ngày 24-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.