Theo một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc

[MINH HUỆ 15-3-2011] Tôi là một phụ nữ 60 tuổi và là một nông dân ở tỉnh Hồ Bắc. Tôi đã tập luyện Pháp Luân Công được bảy năm. Tôi nhờ một người bạn giúp tôi viết lại những trải nghiệm của việc tập luyện Pháp Luân Công để chứng thực sự vĩ đại và từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí.

Vào tháng 2 năm 2005, tôi đột nhiên bị gẫy xương cổ tay. Chúng tôi thì nghèo, vì thế tôi không muốn mất tiền đi đến bệnh viện để chữa trị. Tôi nhờ một người có kiến thức về y học giúp tôi chụp X-quang và nắn xương. Tuy nhiên nó vẫn rất đau sau đó. Rốt cuộc 20 ngày sau, gia đình đã thuyết phục tôi chụp X-quang một lần nữa. X-quang cho thấy xương đã không được chữa trị đúng cách. Chúng tôi lại tìm đến người bác sĩ nghiệp dư, lần này ông ấy không biết phải làm thế nào. Cảm thấy bất lực, tôi đi đến thị trấn để gặp một bác sĩ lớn tuổi mà tôi quen. Khi đến nơi, tôi được biết là ông ấy đã ra khỏi thị trấn và ba ngày sau mới trở về. Vậy nên tôi ở lại với một người bà con để chờ bác sĩ chữa cổ tay cho tôi.

Người bà con của tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi cuộc đàn áp bắt đầu, cô ấy đã bị công an giam giữ phi pháp trong hai năm. Sau đó, mỗi lần gặp nhau cô ấy đều kể cho tôi về một vài trải nghiệm của các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Do bị đầu độc bởi lời tuyên tuyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc nên tôi đã không tiếp nhận những lời chia sẻ của cô. Một lần, bệnh viêm khớp của tôi lại xuất hiện, tôi chạy đến nhà người bà con khi trên đường đi gặp bác sĩ. Cô ấy đề nghị tôi tập Pháp Luân Công, tôi nói, “Nhưng các khớp xương của tôi bị cứng.” Sau đó cô ấy bảo tôi đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp, tôi nói, “Nhưng tôi không được đi học nhiều.” Cô ấy nói tôi sẽ hồi phục nếu tôi tập Pháp Luân Công. Tôi không trả lời cô nhưng tôi nghĩ trong tâm, “Bệnh viêm khớp của tôi rất nặng. Thậm chí còn không có hiệu quả khi tôi uống nhiều thuốc. Làm sao tôi có thể hồi phục chỉ bởi tập một vài động tác? Trước đây tôi khỏe hơn một chút sau khi uống một ít rượu thuốc.” Khi cô ấy cố giảng rõ sự thật với tôi nhiều hơn, tôi nói, “Tôi rất bận!”, và sau đó rời đi.

Lúc này đây, cô ấy nói với tôi, “Trong lúc đang đợi bác sĩ trở về, tại sao bà không xem các bài giảng Phápcủa Sư phụ Lý Hồng Chí tại Đại Liên? Đây là Pháp của vũ trụ.” Theo lời khuyên của cô, tôi đồng ý xem ba bài giảng mỗi ngày, vì thế nên tôi có thể xem toàn bộ chín bài giảng trong ba ngày. Đêm đó, khi cô ấy nhận ra rằng tôi không thể tự do di chuyển, cô ấy đã giúp tôi rửa tay và tắm rửa. Tôi đã không mong đợi cô ấy đối xử tốt với mình. Trước đây, con gái tôi nói rằng cô ấy là một người rất tốt. Lần này tôi đích thân cảm thấy như vậy. Tôi hỏi cô, “Tại sao cô tốt như vậy?” Cô ấy nói, “Các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nhốt những người tốt trong tù và cố buộc họ từ bỏ tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, khi được thả ra họ vẫn tiếp tục tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà không đồng ý rằng Pháp Luân Công là tốt sao? Ai sẽ tiếp tục tập luyện nếu Đại Pháp không tốt? Chúng tôi thậm chí còn tập luyện Pháp Luân Đại Pháp khi bị giam giữ phi pháp trong nhà tù.

Ngày đầu tiên khi xem bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi không thể bỏ đi lo lắng về xương cổ tay bị gẫy và muốn liên lạc với bác sĩ. Cô ấy bảo tôi, “Bác sĩ không có ở nhà. Bà sẽ không được giúp đỡ nếu lo lắng quá nhiều. Nếu bà không nghe các bài giảng cẩn thận thì sẽ không học được gì hết. Hãy tập trung và đừng lo lắng về những điều khác.” Dần dần tôi trở nên bình tĩnh. Càng nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi lại càng muốn nghe. Dường như tôi đã hiểu một vài điều. Tôi xem hết chín bài giảng trong ba ngày. Tôi rụt rè hỏi cô ấy, “Tôi không được học hành nhiều. Tôi vẫn có thể tập Pháp Luân Công chứ?” Cô ấy nói, “Vâng.” Sau đó cô ấy kể cho tôi một câu chuyện về người bạn của cô, người mà không biết đọc chữ. Sau khi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy có thể đọc toàn bộ sách Chuyển Pháp Luân. Khi bị bắt giữ phi pháp sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, công an địa phương biết rằng anh ấy không biết chữ nên họ nói, “Chúng tôi sẽ thả anh ra nếu anh có thể đọc thuộc lòng Luận Ngữ. Nhận thấy rằng đây là một trò lừa nên anh đã yêu cầu trưởng đồn công an làm chứng. Sau đó trước mặt hơn một chục công an, anh đã đọc thuộc chính xác Luận Ngữ. Công an rất ngạc nhiên, vậy nên họ đã thả anh. Sau đó người bà con nói với tôi, “Năm ngoái tôi đã bảo bà tập luyện Pháp Luân Công. Tuy nhiên bà đã viện đến nhiều lý do. Không phải là bà không muốn học, mà là bà tin vào lời tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc mà đã ngăn bà tập luyện Pháp Luân Công. Tất cả những lời tuyên truyền của họ là những câu chuyện bịa đặt và nó không có thật.”

Tôi hỏi, “Tôi tin vào Phật hơn 30 năm qua. Và tôi có một lời hứa tại một ngôi chùa trước đó. Tôi nên làm gì?” Cô ấy nói, “Hôm nay bà bị gẫy cổ tay. Tại sao ngôi chùa không giúp bà? Tại những ngôi chùa ngày nay, họ hạnh phúc nếu bà đưa tiền cho họ. Họ sẽ không giúp bà nếu bà mang đến ít tiền. Không gì có thể thực hiện nếu bà không tin vào Pháp Luân Đại Pháp hay bà không hết lòng học Pháp. Bà đã hứa khi không hiểu rõ mọi chuyện. Vậy tại sao bà không minh bạch lập một lời hứa với Sư phụ?”

Vào ngày thứ tư, tôi xem băng hình để học các bài tập của Pháp Luân Đại Pháp. Các khớp của tôi bị cứng và tôi không thể nhớ hết các động tác. Người bà con yêu cầu tôi tập trung hơn vào việc tu dưỡng đạo đức và giữ mình theo Chân-Thiện-Nhẫn. Vào buổi trưa, cô ấy đọc sách trong phòng riêng, tôi ngồi trước TV ở phòng khách, tôi đang nghĩ đến Sư phụ. Sau 10 phút hoặc hơn, tôi đã lập một lời hứa với Sư phụ, “Trong suốt cuộc đời con, con sẽ học Pháp Luân Đại Pháp. Con sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý của mình. Sư phụ, xin hãy đối xử với con như là đệ tử của Ngài.”

Một vài giây sau, tôi cảm thấy một lực mạnh tách rời xương bị gẫy nơi cổ tay ra và sau đó nối xương lại với nhau một cách rất nhanh chóng. Lực này thì mạnh hơn lực của các bác sĩ. Tuy nhiên nó không bị đau nhiều. Tôi nhận ra rằng đó là Sư phụ đang cho tôi thấy sự từ bi và chữa lành xương cho tôi. Tôi thật sự trải nghiệm được uy lực và uy nghiêm của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Tôi không dám di chuyển mà chỉ ngồi ở đó.

Lúc hai giờ, chuông báo thức vang lên. Tôi nhớ ra rằng đã đến thời điểm hẹn gặp bác sĩ, và tôi đã đặt chuông báo vào ngày đầu tiên khi tôi đến. Người bà con bước ra và hỏi tôi, “Bà đang đi gặp bác sĩ à?” Tôi nói, “Sư phụ đã chữa lành cổ tay bị gẫy của tôi.” Sau đó tôi kể về việc tôi đã lập lời hứa như thế nào và những gì đã xảy ra. Cô ấy đã khóc và nói, “Sư phụ thật từ bi” Cô ấy chắp hai tay trước ngực trong một cử chỉ tôn trọng để cảm tạ Sư phụ. Tôi cũng làm như thế.

Người bà con của tôi quay trở về phòng và mang một cuốn sách lớn cho tôi. Cô ấy nói, “Đây là sách Chuyển Pháp Luân. Tôi sao chép tay. Tôi đã cố gắng bảo vệ cuốn sách này thậm chí khi bị giam giữ phi pháp và nhà tôi bị lục soát bất hợp pháp. Hôm nay tôi đưa nó cho bà. Bà phải trân trọng nó. Mỗi khi có thời gian, xin hãy đọc sách và học Pháp. Đừng bao giờ quay trở lại ngôi chùa đó nữa. Hãy dọn dẹp nhà của bà sạch sẽ để bỏ đi những thứ loạn bậy. Gọi cho tôi nếu cần và tôi sẽ đến thăm bà.” Sau đó tôi trở về nhà vào buổi trưa hôm đó.

Ngày 30 tháng 3 năm 2005 là ngày mà tôi không bao giờ có thể quên. Nó là ngày mà tôi bắt đầu bước chân trên con đường tu luyện để phản bổn quy chân. Bất kể bận rộn thế nào ở trên đồng ruộng, tôi đều đọc một vài trang của Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Tôi cũng tập các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp mỗi ngày.

Vào tháng 5, tôi hắt hơi ra một cái gì đó có mùi hôi từ lỗ mũi. Sau đó bệnh viêm mũi của tôi cũng khỏi. Lại một lần nữa Sư phụ tịnh hóa thân thể cho tôi. Vào tháng 6, bệnh phụ khoa của tôi trước đó dường như đã trở lại lần nữa. Tôi cảm thấy khủng khiếp đến nỗi tôi không thể chịu đựng và lên kế hoạch đi gặp bác sĩ. Tuy nhiên nghiệp bệnh đã bị loại trừ trong ba ngày.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/15/接骨-一个农妇开始炼法轮功的经过-237565.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/27/124073.html
Đăng ngày 30-03-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho phù hợp hơn với nguyên bản.

Share