Câu chuyện do một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Vân Nam, Trung Quốc kể

[MINH HUỆ 31-01-2011] Tên tôi là Lưu, năm nay 76 tuổi, là người dân tộc thiểu số Lạp Hỗ thuộc tỉnh Vân Nam. Trước khi trở thành một người tu luyện, tôi uống rượu và hút thuốc rất nhiều. Dù tôi thất học, tôi rất tử tế với vợ mình. Một buổi tối năm 1998, vợ tôi nói rằng bà đang chuẩn bị sang làng bên để xem băng hình các bài giảng của Sư phụ Lý. Tôi nghĩ mình nên đi cùng bà vì trời đã tối và đường không nhiều người qua lại thường xuyên. Khi chúng tôi tới nơi, đã có rất nhiều người đang đợi. Tôi tìm một góc, ngồi xuống, và nghĩ mình sẽ chợp mắt một chút. Họ bật băng các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý ở Tế Nam. Khi tôi ngồi và lắng nghe, tôi đã nghĩ rằng những lời giảng của Sư phụ thật vĩ đại. Sau khi chúng tôi xem xong băng hình, tôi nói “Tôi cũng muốn tập luyện!” Đó là cách tôi trở thành một học viên Pháp Luân Công.

Vì tôi không thể đọc, lúc đầu vợ tôi đọc sách còn tôi lắng nghe. Nếu bà ấy không có thời gian hay không muốn đọc cho tôi, tôi trở nên lo lắng. Sau một vài năm tự học, giờ tôi có thể đọc phần lớn cuốn sách. Tôi thấy rằng mình có thể hiểu thấu nhiều Pháp lý hơn khi tự đọc sách, và tôi có thể thăng tiến hơn trong việc đề cao tâm tính.

Khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, tôi đã rất bối rối vì một pháp môn vĩ đại như vậy lại bị cấm đoán và một Sư phụ vĩ đại như vậy lại bị phỉ báng. Kể từ khi trở thành một học viên, sức khỏe của tôi đã được cải thiện, và tôi cũng bỏ hút thuốc, uống rượu. Tôi cảm thấy cần thiết phải giảng sự thật về pháp môn với những người không phải học viên. Cùng với vợ tôi và vài học viên khác, tôi đã lên tàu hỏa đến Bắc Kinh. Chúng tôi không có nhiều kế hoạch. Chúng tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Có rất nhiều cảnh sát trên tàu. Ngay khi thấy bất kỳ ai ngồi kiết già, họ sẽ bắt giữ người đó. Vì chuyến tàu chật cứng, tôi chỉ có thể ngồi kiết già trên một mảnh báo. Khi cảnh sát bước qua tôi, họ đã đi qua như thể họ không hề nhìn thấy tôi.

Khi chúng tôi đến Bắc Kinh, chúng tôi đã hỏi quanh để tìm đường và đã đi bộ đến quảng trường Thiên An Môn. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến việc thẳng tiến Thiên An Môn để nói với mọi người về những lợi ích của Pháp Luân Đại Pháp. Khi cảnh sát chặn chúng tôi lại, họ hỏi chúng tôi từ đâu đến và  chúng tôi có phải những học viên Pháp Luân Công không. Khi chúng tôi trả lời “Đúng,” chúng tôi đã bị đưa đến một trung tâm giam giữ gần Thiên An Môn. Chúng tôi đã tiếp tục giảng rõ chân tướng. Một vài ngày sau, chúng tôi bị gửi trả về Vân Nam.

Sau khi tôi trở về, tôi đã đối mặt với rất nhiều sách nhiễu từ nơi làm việc, cảnh sát địa phương, và phòng 610. Tôi đã trở nên sợ hãi và chỉ tập luyện tại nhà. Khi vợ tôi và các học viên khác chia sẻ với nhau và nhận ra tầm quan trọng của việc giảng rõ chân tướng, họ đã bắt đầu phân phát các tài liệu về cuộc đàn áp để cứu mọi người. Họ cũng đã khích lệ tôi bước ra, nhưng tôi không thể thoát khỏi nỗi sợ.

Một ngày, khi tôi đang học Pháp, một đoạn Pháp vẳng lên trong đầu tôi:

“Những ai đã đắc Đại Pháp thì từ bề ngoài của người ta [cũng] biết được cái nghĩa bên trong của Pháp, có người từ Pháp mà được sinh mệnh kéo dài hơn, có người được hết thảy những điều tốt như sức khoẻ cho thân thể, sự hoà thuận cho gia đình, họ hàng bè bạn gián tiếp nhận được lợi ích và tiêu giảm nghiệp lực, cho đến được Sư phụ vì thế mà gánh chịu cho; từ không gian khác mà giảng thì thân thể đang chuyển hoá sang [thân] thể của Thần; tuy nhiên vào thời Đại Pháp cần viên mãn chư vị thì [chư vị] lại không thể từ con người mà bước ra, vào thời tà ác bức hại Đại Pháp chư vị lại không thể đứng ra chứng thực Đại Pháp. Những người này chỉ muốn từ Đại Pháp mà được những điều tốt, mà không muốn vì Đại Pháp chi tổn; từ cái nhìn của chư Thần, những người này là những sinh mệnh bất hảo nhất.” (“Kiến nghị”, Tinh tấn yếu chỉ II)

“Bốp,” tôi bị một cú đánh choáng người. Chẳng phải Sư phụ đang nói về tôi sao? Tôi bất chợt trở nên rất xấu hổ. Là một công nhân nhà máy thép, tôi đã làm việc chăm chỉ hàng chục năm và cuối cùng nhận đủ loại bệnh tật. Cuộc đời tôi đã đầy đau khổ. Khi tôi trở thành một học viên Pháp Luân Công, tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất. Thậm chí từ tầng thứ người thường, tôi đã nên cảm tạ Đại Pháp và nên bảo vệ Ông. Nhưng tôi đã chỉ muốn nhận mà không muốn cho đi. Vậy tôi chẳng phải là sinh mệnh bất hảo nhất sao? Tôi không thể là sinh mệnh bất hảo nhất được. Thật là một vinh diệu vĩ đại đối với một sinh mệnh để đắc được Pháp. Chúng tôi sẽ trở thành những sinh mệnh vĩ đại nhất và hoàn thành thệ nguyện của chúng tôi. Tôi đã bảo với vợ tôi “Tôi cũng muốn phân phát tài liệu giảng rõ chân tướng!

Với sự giúp đỡ của vợ tôi, tôi đã bước ra và thoát khỏi sự khống chế của cựu thế lực. Tôi đã có thể bước ra gặp gỡ tiếp xúc với người thường, những người đang đợi được cứu độ.

Trong vài năm qua, tôi đã phân phát tài liệu khắp nhiều con phố và các thung lũng, làng mạc và cánh đồng. Nhiều người đã biết tôi và gọi tôi là “Lão quan Pháp Luân Công.” (người Vân Nam gọi những người già lớn tuổi là “lão quan”). Một lần khi tôi đi qua một cánh đồng nơi có một người đàn ông đang bận rộn làm việc. Anh ấy nhìn thấy tôi và hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi đáp lời “Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Chúng tôi cùng cười với nhau. Thật hạnh phúc cho những chúng sinh đã được đắc cứu.

Một lần, có ai đó đã gọi cảnh sát khi tôi đang phát tờ rơi. Tôi đang đi một chiếc xe đạp cũ. Một chiếc xe cảnh sát bắt đầu đuổi theo tôi. Tôi không hề có bất kỳ tư tưởng bất thuần tịnh nào. Tất cả những gì tôi nghĩ đến là tôi đang đi cứu người. Làm sao họ có thể bắt giữ tôi trong khi tôi đang làm một việc vĩ đại đến thế? Rồi tôi nghe ai đó trong chiếc xe cảnh sát nói “Làm sao mà ông ta biến mất được? Chúng ta quay lại thôi vì không thể tìm thấy ông ta đâu.

Một lần khác, tôi đang đi xe đạp thì cảnh sát đuổi theo tôi. Thình lình xích xe đạp bị đứt. Tôi ngồi xổm xuống vệ đường và sửa xe, và không tỏ ra lo lắng gì. Một lát sau, xe cảnh sát trờ tới và đỗ cạnh xe đạp của tôi. Hai người nhảy ra khỏi xe và nhìn trước ngó sau con đường. Tôi nghe thấy họ hỏi nhau “Ông ta đi đâu rồi nhỉ?” Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang bảo hộ cho tôi.

Một lần, vì tôi đã không làm tốt, tôi đã bị bắt. Trong phiên tòa, người thẩm phán hỏi một cách bất nhẫn “Làm thế nào mà một học viên tu luyện theo Chân – Thiện – Nhẫn lại có một kết cục tại tòa thế?” Tôi nói “Tôi nghĩ Chân – Thiện – Nhẫn là tốt. Bà cũng nói nó là tốt. Nếu đúng như thế, thì tôi không nên ở đây.” Bà ấy không có bất kỳ điều gì để phản bác lại. Tôi đã bị kết án ba năm tù nhưng được phép thụ án tại nhà. Bà ấy đã hỏi tôi liệu tôi có muốn kháng cáo không. Tôi nói tất nhiên là tôi sẽ kháng cáo. Trong đơn kháng cáo, tôi đã kể chi tiết về những lợi ích sức khỏe và tinh thần lớn lao mà tôi đã trải nghiệm nhờ việc tập luyện Pháp Luân Công. Tôi đã hỏi, chẳng phải nó rất tuyệt vời khi tôi đã tiết kiệm cho hệ thống chăm sóc y tế cộng đồng một khoản tiền lớn thuốc men sao. Tôi không biết rõ điều gì đã xảy ra, nhưng án tù ba năm đã đổi thành chờ được tha bổng. Tôi biết rằng là Sư phụ lại đang bảo hộ cho tôi.

Giờ tôi học Pháp thậm chí còn nhiều hơn. Vì tôi đọc không tốt, tôi cần học Pháp tinh tấn hơn, để bước đi tốt trên con đường của riêng mình và trở về nhà cùng Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/1/31/一位拉祜族老人的修炼故事-235543.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/2/11/123195.html
Đăng ngày 02-03-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share