[MINH HUỆ 20 – 01- 2011] Shen Yun kết thúc mười buổi biểu diễn tại nhà hát David H.Koch ở Lincoln Center vào ngày Chủ Nhật, ngày 16 tháng 1. Khán giả New York kinh ngạc trước các buổi diễn, và buổi diễn cuối cùng diễn ra trước lượng khán giả chật cứng [nhà hát] .
Luật sư John Messer và vợ ông, bà Wendy
Một chủ đề chính được nhiều khán giả đưa ra là cuộc bức hại Pháp Luân Công và nhu cầu được tự do: tự do tính ngưỡng và tự do biểu đạt. Luật sư John Messer đã tham dự cùng với vợ ông. Sau khi xem các màn vũ múa miêu tả cuộc bức hại gây ra bởi chế độ cộng sản thống trị, ông nói, “Bạn thực sự biết rằng những tội ác vẫn còn đó, nhưng họ cũng thể hiện nó theo một cách đẹp đẽ”. Ông Messer tiếp tục nghĩ về việc ông cảm thấy người Mỹ may mắn thế nào khi được sống ở một nơi mà họ có thể tự do biểu đạt mà không lo sợ bị trả thù. “Đó là một sự đối lập: Họ [những nghệ sĩ Shen Yun] trình diễn vẻ đẹp của truyền thống và của lịch sử, và [cũng còn] có một mặt khác về lịch sử ở Trung Quốc”, ông nói. “Họ đang trình diễn nó theo một cách mà mọi người hiểu rằng nó [cuộc bức hại] vẫn còn tồn tại”, ông nói. “ Điều đó được thể hiện rất rõ ràng và cân xứng”.
Ông Hassan El Garrahy, ông chủ nhà hàng Orsay và nhiều nhà hàng khác ở New York
Chúng tôi ở Hoa Kỳ cũng rất cảm kích vì có được cơ hội này. Ông Hassan El Garrahy nói, “Thật là hay khi ít nhất thì những người chúng tôi ở ở New York này có thể được xem nó… Thật không may là nó không được biểu diễn ở Trung Quốc, nhưng tôi hy vọng một ngày nào đó họ sẽ làm được điều đó, [và] để mọi người thực hành tín ngưỡng của mình”, ông nói thêm, nhắc đến cảnh mà các học viên Pháp Luân Đại Pháp tiếp tục kiên định với môn tập luyện tinh thần của họ bất chấp cuộc bức hại của chế độ Trung Quốc. Vợ ông Garrahy cũng hiểu được tình cảnh này của xã hội Trung Quốc hiện đại từ trải nghiệm trực tiếp. “Tôi đã đến Trung Quốc; tôi hiểu những gì họ đang trải qua—và thật là rất tốt khi thấy rằng họ đang đấu tranh cho những gì mà họ tin tưởng”: bà Garrahy nói.
Ông Kamal Ghosh, chủ sở hữu một doanh nghiệp xuất/nhập khẩu da thuộc, đã đi khắp nơi trên thế giới
Ông Kamal Ghosh nói rằng ông cảm thấy thật là bi kịch khi Shen Yun không thể đến Trung Quốc đại lục, ông nói, “Mọi người cần phải được tự do. Tự do là thiết yếu; nếu bạn hạn chế sự tự do lúc ấy năng lực lớn nhất của bạn không xuất ra được. Dù bạn là một nghệ sĩ, một nhà khoa học … tự do là điều trọng yếu”. Ông hy vọng một ngày nào đó người dân Trung Quốc sẽ có thể được thưởng lãm sự hồi sinh của những truyền thống đã bị mất từ lâu của họ: “Gửi nó đến Trung Quốc, gửi nó đến Bắc Kinh. [Họ] phải biết những gì người dân thế giới suy nghĩ”.
Bà Martha Flores-Vasquez là lãnh đạo quận, bà đã thay mặt những công dân trong cộng đồng của bà làm việc với các chính trị gia địa phương ở Flushing, Queens.
Bà Martha Flores-Vasquez nói rằng bà rất ấn tượng bởi những màn vũ đạo đề cập đến các chủ đề về cuộc bức hại và việc thiếu tự do ở Trung Quốc ngày hôm nay, trong đó có một tiết mục nói về cuộc bức hại các học viên của môn tập luyện tinh thần Pháp Luân Đại Pháp. Một tiết mục có tựa đề Câu chuyện của chúng tôi. Tiết mục đó nói về một giáo viên hướng dẫn học sinh của mình không chỉ trong nghệ thuật viết chữ, mà cả trong cuộc sống nói chung. Một hôm người giáo viên này viết các chữ tiếng Trung “chân”, “thiện”, và “nhẫn” lên bảng. Ba từ này, vốn từng là những tiêu chuẩn quan trọng trong thời Trung Quốc cổ xưa, là trọng tâm của Pháp Luân Đại Pháp. Chẳng bao lâu, công an ập vào lớp của cô và đưa cô đi. Những học sinh vốn ủng hộ cô, cuối cùng đã được tưởng thưởng vì sự dũng cảm của họ.
“Cuộc bức hại đáng lẽ không nên xảy ra—nó không nên tiếp tục. Và tôi cho rằng với chương trình này có thể mang thông điệp đó tới nhiều người hơn ở nơi đó để họ có thể thấy được những gì đang diễn ra. Trong văn hóa của họ có nhiều nét đẹp và chúng không nên bị như thế này”, bà Flores-Vasquez nói.
Bà cũng có một liên hệ cá nhân với chủ đề này. “Rất cảm động vì lấy bạn tôi Jane [Dai] làm ví dụ, cô ấy đã bị mất chồng. Vì vậy khi bạn có trải nghiệm trực tiếp thì rất là xúc động”.
Chồng của cô Jane Dai đã bị đánh đến chết ở Trung Quốc năm 2001 chỉ vì anh tập Pháp Luân Công, thi thể anh sau đó đã bị ném ra một cánh đồng. Anh để lại cô Dai và cô con gái bé nhỏ của họ, những người vốn biết về cái chết của anh qua bài viết được đưa lên Internet. Bà Flores-Vasquez cũng ấn tượng trước khả năng thể hiện chủ đề khó và trình diễn nó bằng cảm hứng và lòng chính trực của các nghệ sĩ Shen Yun. “Họ rất đặc biệt. Cảm hứng mà họ mang đến, và cách mà họ biến sự hận thù thành một điều gì đó rất tốt đẹp, và tiếp tục tiến về phía trước với lòng chính trực—tôi cho rằng điều đó thực sự tốt đẹp, thật tuyệt vời”, bà nói thêm.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/1/20/122775.html
Đăng ngày: 20-02- 2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.