Bài viết của phóng viên Minh Huệ Vương Anh

[MINH HUỆ 03-12-2020] Bài viết đăng trên tờ Haaretz của Isarel vào ngày 2 tháng 12 năm 2020 với tiêu đề “Hồ sơ XXX của Trung Quốc’: ’25.000 người mất tích mỗi năm, nội tạng của họ đã bị thu hoạch’”, đã tiết lộ một lời chứng gây sốc của một nữ học viên Pháp Luân Công, người đã suýt bị sát hại để lấy nội tạng ở Trung Quốc.

Năm 2001, cô Lưu Huệ Quỳnh, một học viên Pháp Luân Công ở Bắc Kinh, đã bị bắt giữ chỉ vì đức tin của cô. Người phụ nữ 29 tuổi khi đó đã bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức ở Bắc Kinh. Lính canh đã thẩm vấn và đánh đập cô. Một trong số những lính canh đã nói với cô: “Tôi sẽ lấy nội tạng và hỏa thiêu phần thân thể còn lại của cô”.

Khi lính canh đưa cô tới một bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, cô đã nói với bác sỹ rằng cô có vấn đề về tim mạch. Bác sỹ đáp lại rằng tim của cô vẫn tốt. Sau đó, cô hỏi bác sỹ liệu họ có lấy đi trái tim của cô không. Bác sỹ trả lời: “Việc đó sẽ được một ai đó ở cấp cao hơn quyết định”.

Sau đó, cô Lưu bắt đầu tuyệt thực. Tám ngày sau, cân nặng của cô chỉ còn gần 40 kg và bác sỹ đã chuẩn đoán rằng nội tạng của cô không còn tốt nữa.

Cô Lưu cũng đã chia sẻ với tờ Haaretz rằng cô đã “trải qua các xét nghiệm máu, kiểm tra huyết áp, chụp X-quang và điện tâm đồ trong thời gian cô bị giam giữ”. “Đôi khi, họ đưa chúng tôi tới một bệnh viện; còn nhiều lần khác, một phương tiện chở đầy các thiết bị y tế đã đến trại lao động này và việc xét nghiệm được tiến hành ở trong đó”.

Cô nói: “Mỗi người chúng tôi được gán cho con một số mà theo đó các bác sỹ có thể theo dõi tình trạng của chúng tôi. Các bác sỹ chỉ biết đến những con số này, chứ không biết tên của chúng tôi. Thỉnh thoảng, họ yêu cầu một con số cụ thể rồi đưa người đó tới bệnh viện, và những người đó đã không bao giờ trở lại nữa”.

Một bằng chứng khác mà cô Lưu tiết lộ là một mẫu đơn đã được chuẩn bị trước để che đậy tội ác thu hoạch nội tạng. Cô cho biết trước khi được đưa tới bệnh viện sau lần bắt giữ đầu tiên, lính canh đã đưa cho cô một mẫu đơn có sẵn dấu vân tay của cô trên đó và bảo cô ký tên mà không được phép được biết nội dung. Cô nhìn qua và phát hiện lá đơn này đã được điền thông tin, nhưng tên người và địa chỉ không phải của cô; những thông tin đó là của một ai đó mà cô không hề biết. Mặc dù cô kháng cự nhưng lính gác vẫn ép cô phải ký. Sau đó, một người phụ nữ bị bắt giữ cùng cô cho biết rằng đó là đơn chấp thuận hiến tặng nội tạng sau khi cô qua đời.

Ông Ethan Gutmann, một nhà điều tra độc lập, đã tiết lộ với Haaretz rằng: “Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lần đầu tiên thử nghiệm thu hoạch nội tạng sống từ các tử tù tại các pháp trường ở Tân Cương vào đầu những năm 1994. Đến năm 1997, các bác sỹ phẫu thuật đã tách lấy gan và thận của các tù nhân chính trị và tín ngưỡng Duy Ngô Nhĩ để dùng cho tầng lớp cán bộ cao cấp của ĐCSTQ ở quy mô nhỏ, nhưng việc này đã trở thành một tiền lệ”.

Ông cho biết thêm rằng cuộc bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999 đã tạo ra sự bùng nổ đối với các hoạt động cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc.

Trong cuốn sách Cuộc tàn sát: Giết người hàng loạt, thu hoạch nội tạng, và giải pháp bí mật của Trung Quốc đối với vấn đề bất đồng chính kiến (The Slaughter: Mass Killings, Organ Harvesting, and China’s Secret Solution to Its Dissident Problem) của mình, ông Gutmann đã nhấn mạnh rằng hành vi thu hoạch nội tạng không tự nguyện của ĐCSTQ từ những người bất đồng chính kiến còn sống diễn ra với quy mô từ “60.000 tới 100.000 ca ghép tạng mỗi năm”. Ông cho biết thêm rằng “Bắc Kinh không có ý định dỡ bỏ cơ sở hạ tầng cấy ghép nội tạng quy mô của mình”.

Một tòa án quốc tế có trụ sở ở London cũng đã lên án tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng này trong một báo cáo được công bố vào năm ngoái. Báo cáo tuyên bố rằng những hành động chống lại những nạn nhân vô tội kiểu như vậy là một “tội ác chống lại loài người” và là một trong những hành động “tàn bạo nghiêm trọng nhất” của thế giới trong thời hiện đại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/3/415948.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/6/188609.html

Đăng ngày 11-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share