[MINH HUỆ 07-10-2010] Trong một thời gian dài, tôi đã day dứt vì không thể dậy sớm tập công. Tôi đã thử nhiều cách để đánh thức mình dậy. Thậm chí tôi đã đặt bốn chiếc đồng hồ báo thức ở những vị trí khác nhau như trong phòng khách và cửa sổ phòng ngủ để khi chúng đổ chuông tôi phải thức dậy để đi tắt.

Trong những ngày đầu, tôi lên kế hoạch dậy sớm tập công. Nhưng dường như tôi không thể duy trì. Đặc biệt khi có nhiều công việc nhà để làm, tôi không thể thức dậy. Cuối cùng tôi thậm chí còn không nghe chuông báo thức. Khi ngủ dậy sau khi đã bỏ lỡ chuông báo thức, tôi thấy đồng hồ báo thức ở cạnh mình nhưng tôi không thể nhớ được tôi đã lấy nó và tắt chuông như thế nào.

Nhìn vào trong, tôi biết tình trạng này là do không có đủ chính niệm và không đủ kiên trì. Kết quả là khi đồng hồ đổ chuông tôi nửa mê nửa tỉnh và tắt chuông đi. Tôi cảm thấy chóng mặt vì nghĩ rằng tôi đã bật dậy quá nhanh, bởi vì trước khi tập Pháp Luân Công tôi thường cảm thấy chóng mặt khi đứng dậy đột ngột. Các quan niệm cũ đã tạo ra ảo giác này. Tôi sẽ ngồi xuống và đợi đến khi cảm giác chóng mặt qua đi nhưng sau đó thì ngủ lại. Tôi bị tình trạng này trong một thời rất rất lâu. Thậm chí nếu không buồn ngủ, tôi còn có xu hướng ngủ gật khi tập bài thiền định. Đôi khi tôi còn nằm xuống ngủ trong khi tập công.

Mỗi buổi tối tôi đều tự nhủ bản thân rằng ngày mai mình phải dậy sớm. Nhưng tôi vẫn phải đấu tranh tư tưởng, ngay cả khi tôi đã dự định dậy sớm vào sáng hôm sau. Tôi luôn có nhiều cớ để ngủ trở lại. Ví dụ như tôi lo lắng tôi sẽ bị buồn ngủ ở sở làm hay thời tiết quá lạnh hoặc quá nóng. Nếu tôi liên tục tập công trong vài ngày, tôi để ý sự thay đổi lớn ở da tôi: nó trở nên mịn màng và sáng. Mọi người sẽ khen tôi:“Sao dạo này chị đẹp vậy? Da chị trông rất sáng”. Thì chấp trước hiển thị và hoan hỉ của tôi sẽ đến trong vô thức.

Sau khi đọc xong bài kinh văn mới của Sư Phụ, tôi nhận ra rằng tôi không nên tiếp tục như thế này. Tôi biết rằng tôi phải vượt qua. Tôi xin Sư Phụ giúp đỡ. Khi tôi ngồi thiền, Pháp của Sư Phụ đến trong đầu tôi:

“Trong quá khứ, người cổ đại làm việc rất nhanh chóng. Họ có thể đi bộ một trăm lí mỗi ngày, và ngựa có thể chạy một ngàn lí. Họ không nói dối. Suy nghĩ của họ tương đối đơn giản và tập trung. Họ sẽ theo một con đường khi làm điều gì đó và tập trung hết sức để làm tốt. Họ làm theo điều họ nói. Nếu họ hứa điều gì họ chắc chắn sẽ thực hiện. Con người nên như vậy.” (“Giảng Pháp cho các phụ đạo viên ở Trường Xuân”) (Bản dịch không chính thức)

Tôi đột nhiên ngộ ra. Tôi nhận ra rằng tôi đã ngủ trở lại sau khi thức dậy, đó là vì suy nghĩ của tôi không được thuần tịnh và vì vậy đã để cho nghiệp tư tưởng có cớ để dùi vào. Thời cổ đại, con người có suy nghĩ thuần phác. Khi họ đi bộ, họ chỉ nghĩ đến việc đi bộ và không nghĩ gì nữa. Khi năng lượng của họ được tập trung, họ có thể đi bộ một trăm lí mỗi ngày (1 lí = 500 mét). Ngày nay, con người không thể làm được điều đó bởi vì mặc dù chân họ đang đi nhưng tâm trí họ đang lang thang đâu đó. Họ cứ nghĩ đến những chuyện khác và quên rằng mình đang đi bộ. Năng lượng của họ bị lãng phí vào những điều mà họ không nên làm.

“Luyện công là cách nghỉ ngơi tốt nhất”“Chư vị có thể đạt được sự nghỉ ngơi mà không thể đạt được khi ngủ” (“Giảng Pháp tại Pháp hội lần đầu ở Bắc Mỹ”) (Bản dịch không chính thức)

Chuyển hóa bản thể là kết quả tự nhiên của việc tập công, vì vậy chúng ta không cần nghĩ về nó. Điều quan trọng nhất là chỉ cần có thể làm điều đó. Thật vô nghĩa nếu như chúng ta không làm. Nếu tôi vẫn nghĩ về điều đó, tôi đang truy cầu nó. Nên tôi đã chiêu mời ma, điều đó làm tôi mất tinh thần tập công và lãng phí thời gian quý giá. Đó là vì khi tôi thức dậy, suy nghĩ của tôi không dành cho việc luyện công mà lo lắng về điều tôi sẽ được và mất. Điều đó làm giảm đi quyết tâm tập công và khích lệ sự lười biếng của tôi. Suy nghĩ không trong sạch này đã làm tôi liên tục rớt xuống và không tinh tấn trong một thời gian dài.

Sau khi nhận ra điều này, tôi nói với bản thân rằng tôi phải làm tốt. Trước khi đi ngủ, tôi nói với chính mình: “Khi đồng hồ đổ chuông, tôi nên thức dậy ngay lập tức. Chỉ nghĩ đến việc tập công và không nghĩ gì nữa. Không có bất kỳ suy nghĩ nào khác” . Khi đồng hồ đổ chuông, tôi mở mắt và không thấy buồn ngủ gì cả. Tôi rất tỉnh táo. Vấn đề mà đã làm tôi day dứt trong nhiều năm được giải quyết khá đơn giản. Thật vậy, đó là vì tôi đã có quá nhiều suy nghĩ và làm phức tạp vấn đề. Tôi đã tạo mình một cái bẫy ma quỷ để tự bẫy mình.

Bây giờ tôi nhận ra rằng vấn đề của tôi là không có những suy nghĩ thuần tịnh khi làm việc và có quá nhiều suy nghĩ về bản thân. Khi làm ba điều, mỗi một niệm đều phải thoát ra khỏi chấp trước con người. Suy nghĩ càng thuần tịnh thì can nhiễu sẽ càng ít đi. Khi chúng ta chỉ có chính niệm và không có gì nữa cả, thì không một yếu tố tà ác nào có thể ngăn cản nổi chúng ta.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/10/20/120908.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/10/7/230683.html

Đăng ngày: 31-10-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share