Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-10-2010] Tình trạng tu luyện của tôi có đôi khi không được tốt. Tôi không phát chính niệm vào bốn thời điểm cố định mỗi ngày, không tích cực học Pháp đầy đủ và không thức dậy sớm để tập công. Khi suy ngẫm về tình trạng tu luyện của mình, tôi đã nhận ra rằng mình đã bị can nhiễu bởi chấp trước an nhàn của bản thân.
Tôi nhận ra rằng đây là can nhiễu. Tôi cảm thấy sự can nhiễu từ đủ loại vật chất xấu. Tuy nhiên, tinh thần vẫn không thể trở nên tỉnh táo. Vào mỗi buổi chiều khi vợ tôi về nhà, tôi thấy tốt hơn một chút sau khi cùng cô ấy thuyết phục mọi người thoát Đảng qua mạng Internet, và lắng nghe những câu chuyện tu luyện trong ngày của cô ấy. Tuy nhiên, tôi lại trở nên không có lý trí sau khi vợ tôi đi làm ngày hôm sau. Tình trạng này kéo dài ba ngày. Vào chiều ngày thứ ba, tôi đã suy đi nghĩ lại về tình trạng của mình và bắt đầu nhận ra rằng cựu thế lực đang cố kéo tôi xuống bằng cách lợi dụng nhân tâm của tôi và những vật chất xấu trong trường không gian của tôi mà tôi đã không loại trừ đi. Chúng sẽ kéo tôi xuống nếu tôi không học Pháp.
Tôi đã nhận ra rằng tôi nên học Pháp, vì vậy tôi về nhà và bật máy vi tính lên. Tôi ngồi thế kiết già trong khi xem các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tâm trí tôi gặp can nhiễu nghiêm trọng khi đang xem giảng Pháp. Tất cả các loại tư tưởng thường nhân và các vật chất xấu tiếp tục tạo thêm nhiều tư tưởng và cảm giác xấu trong tâm trí tôi. Sau đó tôi tự nghĩ rằng tôi chỉ muốn đồng hóa với Đại Pháp. Tôi là một người tu luyện. Tôi muốn lắng nghe Pháp của Sư phụ một cách chăm chú. Sau khi nghĩ như vậy, các can nhiễu tiếp tục nổi lên trong tâm trí, nhưng tôi phủ nhận nó. Sau khi nghe một bài giảng, tâm trí tôi đã trở nên tỉnh táo.
Tuy nhiên, tôi đã bỏ lỡ việc tập công lại vào sáng hôm sau. Tôi hướng nội và nhận ra rằng cùng với việc tôi không thể tập công sáng, tôi cũng không muốn tu luyện tinh tấn, mà thay vào đó sống như một người thường đã làm cuộc sống của tôi thoải mái hơn. Ví dụ, sau khi tôi nhận ra tôi đang bị can nhiễu và muốn học Pháp, tôi đã chọn xem băng hình giảng Pháp thay vì đọc Pháp. Tại sao tôi lại hành xử cách đó? Nó chính xác là vì tôi cảm thấy đọc sẽ vất vả hơn xem băng hình. Chấp trước an nhàn của tôi mới nghiêm trọng làm sao! Điều đó chẳng phải cũng thể hiện là tôi chấp trước vào mọi thứ của cuộc sống người thường sao?
Sư phụ đã chỉ ra rằng:
“Việc từ bỏ lối nghĩ của người đời được hay không là phép kiểm nghiệm mang tính quyết định trên đường tu thành một sinh mệnh thật sự vĩ đại. Bất cứ đệ tử chân tu nào cũng phải vượt qua điểm này, vì nó là ranh giới giữa kẻ tu và người thường” (‘Chân tu’ – Tinh tấn yếu chỉ)
Nếu tôi không muốn loại trừ chấp trước an nhàn của mình, điều này cũng có nghĩa là tôi không muốn tu luyện lên tầng thứ cao hơn. Chấp trước an nhàn không chỉ là một chướng ngại cho việc học Pháp, tập công và phát chính niệm, mà còn ảnh hưởng đến mọi tư tưởng của tôi. Kết quả là, tôi không thể ở trong Pháp mọi lúc và đối xử với bản thân như một người tu luyện. Nó cũng ảnh hưởng đến công việc cứu độ chúng sinh mà Sư phụ yêu cầu. Loại chấp trước như vậy đã ảnh hưởng đến ba việc được yêu cầu để chúng ta đạt đến viên mãn. Đó thật sự là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hôm nay, tôi cũng đã nhận ra sơ hở chính yếu này khi đọc một bài chia sẻ của một đồng tu. Tôi viết bài này để loại trừ chấp trước của mình và cũng là để giải thể đám lạn quỷ và tà linh đã lợi dụng sơ hở của tôi nhằm can nhiễu đến tu luyện của bản thân tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/10/8/230715.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/10/20/120916.html
Đăng ngày 30-10-2010. Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.