Bài của một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-10-2010] Trong tu luyện của bản thân, tôi đã thấy một vấn đề trong quá trình tu luyện. Chúng ta dễ dàng bị ô nhiễm bởi những tư cách đạo đức xấu của con người trong xã hội người thường, như được yêu cầu xem một vở nhạc kịch, đọc một tờ báo hay tạp chí, vào mạng để đọc tin tức giải trí, tán gẫu với những người thường về những chủ đề không đúng đắn, và bị lơ đễnh vào những gì một người nói giữa những người thường hay tại gia đình. Cũng có những vấn đề về việc bị chấp trước vào đi mua sắm và mua những đồ liên quan đến người thường. Có người thỉnh thoảng thậm chí còn chơi trò chơi điện tử trong điện thoại di động hay trên máy vi tính. Những việc này không phải luôn xảy ra, nhưng chúng xảy ra ngay khi một người không cảnh giác. Nó phần nhiều là do sự thiếu kỷ luật của chúng ta. Một khi nó xảy đến, chúng có thể cảm thấy hối tiếc sau đó và bắt đầu chính lại bản thân, và hối tiếc rằng chúng ta đã không đủ tinh tấn để làm ba việc.
Tuy nhiên, nguyên nhân gốc rễ đã không được giải quyết .Ví dụ, với những học viên đã về hưu, khi họ không giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người mà họ hạn chế người liên hệ chỉ trong những học viên khác, họ có thể giữ bản thân trong một trạng thái tốt hơn và không bị ô nhiễm bởi những thứ trong xã hội người thường. Tôi đã cố mọi cách để tránh lãng phí thời gian quý báu của mình, nhưng thường chỉ được một lúc và lại nhanh chóng buông lơi. Sau đó, mỗi khi tôi đọc các sách Đại Pháp, tôi đã cảm thấy hối tiếc rằng mình đã thất bại trong việc đề cao tâm tính.
Tôi là một học viên trẻ. Những điều xảy ra đôi khi chỉ là “Hôm nay tôi đã vào một trang web người thường mà chẳng có liên quan gì đến công việc của tôi cả. Tôi đã hứng thú với phim ảnh, đồ ăn, thời trang, hay đã nói điều mà tôi không nên nói, hay đã tán gẫu với một người thường về một chủ đề vui nhộn, hay phấn khích sau khi nghe vài lời vui đùa của người thường.”
Một ngày khác, sau khi đã vượt qua vấn đề sắc dục vốn can nhiễu tôi trong một thời gian dài, tôi đã có một nhận thức tốt hơn về cách làm thế nào để không bị ảnh hưởng bởi người thường. Như với tâm sắc dục, vấn đề hoàn toàn là do nhận thức đúng đắn về mọi việc của một cá nhân.
Tôi đã có hai tư tưởng sai. Đầu tiên đó là tôi không rõ ràng về yêu cầu “tu luyện trong khi phù hợp tối đa với người thường” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng” Tinh tấn yếu chỉ II). Ngày nay, mọi thứ trong xã hội người thường đều đã bị biến dị. Chúng ta cần theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn khi tu luyện, hơn là theo những hành vi biến dị của xã hội. Ví dụ, về việc tu khẩu, người thường thích đồn đại thị phi, hiển thị, và làm bẽ mặt người khác. Là một người tu luyện thì không nên nói thế, không nên để những điều đó xảy ra. Bản thân tôi thỉnh thoảng vẫn chơi game trên điện thoại di động. Một ngày tôi thấy trong kinh văn Sư phụ giảng rằng chơi game cũng là một thứ biến dị. Tôi sững sờ và đã lập tức dừng chơi nó.
Tư tưởng sai lầm thứ hai đó là: Sư phụ dạy chúng ta rằng chúng ta có thể gặp nhiều người xấu khi chúng ta giảng rõ sự thật về Đại Pháp, và vài người trong số họ có thể thậm chí đầy ma tính. Chúng ta không nên chú ý đến những hành vi bất hảo của họ, vì chúng sẽ được giải quyết trong giai đoạn tiếp theo. Tôi đã hiểu nhầm lời giảng này và bắt đầu chấp nhận những hành vi đó. Thực tế, Sư phụ muốn chúng ta đừng chú ý tới họ, Ngài không yêu cầu chúng ta quản họ. Điều này không có ý rằng người thường không phải hoàn trả cho những việc xấu của họ. Nó chỉ có ý rằng họ sẽ không hoàn trả bây giờ mà là trong giai đoạn tiếp theo. Một người sẽ hoàn trả cho bất kỳ điều gì anh ta đã gây ra. Việc chúng ta không để ý họ có nghĩa là chúng ta đừng cố gắng để chỉnh sửa những hành vi bất hảo của họ bằng những phương cách của người thường, mà chúng ta nên minh bạch tâm trí chúng ta điều gì là đúng điều gì là sai, và cái gì là tốt cái gì là xấu. Chúng ta nên là không thỏa hiệp với họ trong tâm bằng bất cứ phương cách nào, chứ đừng nói đến hợp tác với họ bằng hành động. Một khi tôi nhận thức được điều này, tôi thấy rất dễ dàng để tu bỏ những hành vi bất hảo của bản thân.
Ví dụ, người thường cảm thấy đọc báo và xem tivi rất thú vị. Đôi lần họ hỏi tôi “Này, sao cậu không tham gia với bọn mình nhỉ? Nó thật thú vị.” Trước đây khi tôi gặp tình huống này, nó quả là một sự đấu tranh, và tôi không thể quyết định liệu nên tham gia hay không. Thỉnh thoảng tôi có thể cưỡng lại sự thôi thúc, và nghĩ rằng một học viên thì không nên thích thú với những thứ đó. Đôi khi tôi không thể vượt qua sự tò mò và mong muốn tham gia với họ. Sau đó tôi lại trở nên hối tiếc và không thể tĩnh lại khi phát chính niệm ở nhà. Bây giờ, khi tôi thấy mọi người đang xem những thứ đó, tôi có một tư tưởng minh bạch trong đầu “Những thứ mà người thường theo dõi ngày nay đều chứa đầy bạo lực và sắc dục, chúng không tốt cho mọi người. Họ đang tự làm ô nhiễm bản thân khi xem chúng.” Với niệm đầu rõ ràng này, tôi trở nên dễ dàng để tắt chúng đi. Khi họ lại bảo tôi tham gia với họ, tôi cũng không động tâm và bình tĩnh nói “Xin lỗi, bây giờ mình không có thời gian.”
Đồng nghiệp nơi sở làm của tôi thường tán gẫu cùng nhau và dường như rất vui vẻ. Trước đây tôi cũng tham gia cùng họ, nhưng với một cảm giác có lỗi. Giờ khi tôi thấy họ đang tán gẫu, tôi biết rằng họ đều đang nói điều thị phi về người khác và họ đang tạo nghiệp cho bản thân. Với nhận thức này, tôi có thể dễ dàng giải quyết vấn đề tu khẩu của bản thân.
Trước đây tôi có một nhận thức sai lầm rằng mọi người có thể hiểu nhầm tôi nếu tôi suốt ngày im lặng. Sau đó tôi nhận ra rằng nếu như vậy thì họ có thể nghĩ tôi là người sống nội tâm, và như vậy thì không phải là điều xấu. Người thường cũng có thể sống nội tâm, và mọi người sẽ không nhìn các học viên với con mắt khác biệt.
Kỳ thật, miễn là chúng ta nghiêm khắc tu tâm tính, người thường sẽ không cảm giác rằng các học viên cư xử khác biệt. Một vài người thường cảm thấy các học viên có chút biểu hiện khác biệt là do học viên ấy vẫn còn những chấp trước. Ví dụ, một học viên với tâm hoan hỉ sẽ làm mọi thứ thành cực đoan hoặc nói về những điều vượt quá sự hiểu biết của mọi người, hay họ bỏ việc để chuyên tu Đại Pháp, cố gắng tu luyện đơn độc giống những người tu luyện cổ đại. Tất cả những điều này tạo ra những hiểu nhầm cho con người. Một vài học viên cứ khăng khăng nói với người thường về những pháp lý tầng thứ cao mà họ đã ngộ được, nhưng người thường đều đang trong mê và không thể hiểu nổi các pháp lý tu luyện cao tầng, và họ sẽ nghĩ rằng những người tu luyện là sai. Một vài học viên cũng cố ở vào một tầng thứ mà họ thật ra không đạt đến. Ví dụ, họ đối xử lạnh nhạt với người thân trong gia đình trong khi thực tế là họ vẫn còn ‘tình’. Từ bi nghĩa là đối xử tốt với mọi người và không lạnh nhạt với bất kỳ ai. Tất cả những biểu hiện này chỉ có thể gây cho người thường những ấn tượng sai về các học viên.
Tu luyện là nghiêm túc. Chúng ta không nên để cựu thế lực tìm ra bất kỳ sơ hở nào; người đó nên theo an bài của Sư phụ. Cách duy nhất là học Pháp thường xuyên nhất có thể. Học Pháp tinh tấn, và thực hành Pháp bất cứ nơi đâu hay khi đối mặt với bất kỳ vấn đề gì. Con đường cho mỗi học viên đều rất hẹp. Nếu một người có thể nhận thức các Pháp lý Đại Pháp và luôn chiểu theo đó, tu luyện không phải là điều khó khăn. Chỉ bằng cách tu luyện bản thân tốt, chúng ta mới có thể làm tốt ba việc.
Tầng thứ của tôi còn giới hạn. Xin từ bi chỉ rõ những thiếu sót của tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/10/2/230373.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/10/15/120624.html
Đăng ngày 27-10-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.