Câu chuyện của bà lão 90 tuổi

Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hà Bắc

[MINH HUỆ 28-08-2020] Từ huyện nơi tôi sống đi về phía Nam hơn 10 km có một ngôi làng nhỏ, cứ năm ngày người dân sẽ tụ họp một lần. Hôm ấy vừa đúng ngày họ họp chợ, sau khi ăn sáng, tôi lái xe đạp điện mang theo tài liệu chân tướng đến đó.

Chợ nằm men theo con đường quê nhỏ theo trục hướng Đông Tây. Khoảng một tiếng sau, phát xong tài liệu tôi lái xe về nhà. Khi đến trục đường Nam Bắc, phía xa xa đường Tây tôi nhìn thấy bóng dáng một người già dưới mái hiên nhà, tôi không dừng xe lại, chạy tiếp thêm khoảng 5m nữa, trong tâm tôi nghĩ: “Lỡ như bà lão chưa biết chân tướng thì sao?” Tôi liền quay đầu lại đi về hướng bà lão.

Tôi hỏi: “Dì ơi, dì có biết sự thật về Pháp Luân Công không?” Bà ấy trả lời dứt khoát: “Dì biết, biết lâu rồi, mười năm trước dì đã biết rồi!” Bà ấy bắt đầu trò chuyện với tôi: “Năm nay dì 90 tuổi rồi, con thấy dì minh mẫn thế này, chính là nhờ tin vào chân tướng Đại Pháp!”

Tôi rất ngạc nhiên, bà ấy thoạt nhìn không hề giống người 90 tuổi, tôi còn tưởng chỉ mới hơn 70 tuổi thôi, vì trông bà ấy trẻ khỏe như thế cơ mà!

Bà ấy lại nói: “Mười năm trước, có người nói với dì ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, còn nói thường xuyên niệm chín chữ này rất tốt cho sức khỏe. Kể từ đó dì bắt đầu niệm câu này mỗi ngày. Dì không thích ngồi lê đôi mách, nên khi không có việc gì làm thì dì liền niệm.”

Bà ấy hào hứng nói: “Thật thần kỳ quá! Dì đi lấy củi, thu gom xong rồi bó lại, mỗi lần trong tâm dì niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ là có thể vác bó củi đứng lên, không tốn sức chút nào, như thể có ai đó ở đằng sau giúp dì bê lên vậy.”

Bà ấy tiếp tục nói: “Hiện giờ ai cũng có niềm tin vào điều gì đó, còn chúng ta thì tin vào điều này!” Bà lão giơ ngón tay cái lên, sợ tôi không hiểu, hỏi: “Con hiểu ý gì không?” Tôi nói: “Dạ, con hiểu rồi.“ Bà nói thêm: “Chúng ta tin điều này là tốt nhất rồi!”

Dì nói dù sao cũng đến nhà rồi, nên bà lão muốn mời tôi vào nhà ngồi một lát. Trước cửa nhà bà có cái ghế đẩu nhỏ, tôi thấy cũng khó từ chối nên cùng bước vào sân nhà.

Ngôi nhà năm gian thẳng hàng với nhau, bên ngoài tường lát gạch men, rất có phong thái. Bà ấy ở hai gian bên phía Tây, còn ba gian bên phía Đông là con trai bà ở. Phòng ở của bà hoàn toàn độc lập với các gian khác, có bức tường ngăn cách với nhà con trai, có cổng riêng phía Bắc, nhưng chung một sân vườn. Tôi hỏi: “Dì ơi, dì tự nấu ăn hay ăn chung với con?” Bà nói là tự nấu ăn mấy năm nay rồi, không ăn cùng với con cái, duy trì như thế suốt nhiều năm nay rồi.

Bà ấy sắp xếp chăn gối rất chỉnh tề. Góc nấu ăn ở ngoài phòng, cũng gọn gàng ngăn nắp, không hề bừa bộn chút nào.

Bà dẫn tôi ra ngoài, bảo tôi nhìn hành lá ở gian Bắc nói: “Con nhìn đám hành lá này, mọc tốt như vậy, là con dì đào đất, còn dì thì trồng. Nhà con có trồng hành lá không?” “Tôi nói:” Dạ, nhà con có ạ”.

Lần đầu mới gặp, bà đã hoàn toàn coi tôi như người nhà, bởi vì tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn bà ấy là người ủng hộ và thụ ích từ Đại Pháp.

Bà lão bảo tôi, muốn đến nhà bà lúc nào cũng được, lúc họp chợ mà gặp phải mưa bão gì đó thì nhất định phải đến nhà bà ấy tránh mưa.

Trên đường lái xe về lòng tôi có chút cảm thán: Bà lão thật là may mắn! Hy vọng có nhiều thế nhân hơn nữa sẽ biết đến phúc âm của Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/28/十年一句话-十年未变老-410226.html

Đăng ngày 05-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share