Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-06-2020] Mùa xuân năm 1997, có một lần khi tôi về quê, ông nội liền đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chỉ đạo tu luyện của Pháp Luân Đại Pháp. Ông nói: “Cháu hãy đọc cuốn sách này thật kỹ. Đây là một cuốn thiên thư”.

Tôi đọc một lượt hết cả cuốn Chuyển Pháp Luân. “Cháu muốn tu luyện”, tôi nói với ông tôi vào buổi sáng ngày hôm sau. Từ đó trở đi, tôi luôn mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân bên mình.

Tôi ly hôn khi con gái tôi lên 4 tuổi và bà nội của cháu nhận nuôi cháu. Tôi biết điều này là ích kỷ, đặc biệt đối với một học viên Đại Pháp. Tôi tự bào chữa là Sư phụ Lý biết hoàn cảnh khó khăn của tôi nên Ngài sẽ thấu hiểu cho tôi.

Mặc dù tôi học Pháp hằng ngày, nhưng tôi không tinh tấn lắm. Tôi gặp rất nhiều can nhiễu, khiến tôi khó tập trung. Một lần nữa, tôi lại lấy cớ rằng: Sư phụ sẽ không trách tôi. Tôi phải làm việc và chu cấp cho con và bố mẹ tôi, tôi cần có tiền.

Tôi cũng không nghiêm túc trong việc luyện năm bài công pháp. Đây là trạng thái tu luyện của tôi trong 20 năm qua.

Mẹ tôi bị ung thư bàng quang giai đoạn cuối vào năm 2019 và bà ấy quá yếu đến nỗi không thể phẫu thuật hay làm hóa trị.

Mọi người trong gia đình chúng tôi đều tu luyện Đại Pháp, vì thế chúng tôi quyết định nói thật với mẹ về tình trạng sức khỏe của bà. Chúng tôi nói rằng đã quá muộn để điều trị, chỉ có Sư phụ mới có thể cứu được bà.

Mẹ tôi cũng giống tôi đều không tinh tấn trong học Pháp và luyện công. Bố tôi thường nói mẹ tôi học Pháp nhưng không bao giờ chiểu theo Pháp. Trước đây, mẹ tôi thỉnh thoảng đi theo nhóm học Pháp hay luyện công của chúng tôi nhưng bà thường không tham gia.

Bác sĩ nói với chúng tôi rằng mẹ tôi chỉ sống được thêm 3 tháng nữa và cảnh báo về chứng đau lưng nghiêm trọng của bà. Họ đưa mẹ tôi cả morphine để giảm đau.

Đúng như bác sĩ nói, lưng của mẹ đau đến mức không thể chịu nổi. Bố tôi cảm thấy bất lực. Ông biết rằng mẹ tôi đang phải chịu nghiệp lực của bản thân.

Sau khi trở về nhà từ bệnh viện, mẹ tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ hằng ngày. Mẹ tôi biết rằng chỗ đau của mình là do nghiệp lực. Chúng tôi động viên và nhắc mẹ phải có niềm tin vào Sư phụ.

Mẹ tôi không thể chịu đựng được chỗ đau và bắt đầu phải dùng đến morphine. Tình trạng của bà xấu đi nhanh chóng trong vòng chưa đến 6 ngày và bà không ăn không uống được.

Bố tôi gọi tôi lại và nói tôi về nhà và nói lời từ biệt với mẹ.

Tôi nghĩ: Trên trang web Minh Huệ, có nhiều học viên có nghiệp bệnh còn nặng hơn mẹ tôi và vẫn hồi phục. Tại sao mẹ tôi không thể? Liệu có phải Sư phụ không còn quản mẹ tôi nữa?

Đêm đó, khi đang luyện công, tôi nghe rất rõ tiếng Sư phụ Lý nói rằng “Mẹ của con không bị bệnh. Cả gia đình con và mẹ con đã nghĩ rằng bà bị bệnh. Mẹ con nghĩ bà ấy bị bệnh!”

Đó là lần đầu tiên Sư phụ điểm hóa cho tôi trong suốt 20 năm tu luyện. Ngài đã cảnh báo tôi!

Khi tôi tới thăm mẹ vào ngày hôm sau, mẹ tôi đang bất tỉnh. “Mẹ ơi, con đây!” Tôi nói thật to. “Sư phụ bảo con nói với mẹ rằng mẹ không bị bệnh! Mẹ không bị bệnh! Mẹ có nghe thấy con nói gì không?”

Mẹ tôi mở mắt trong vòng vài giây. Bà bắt đầu liếc lên trần nhà và lại nhắm lại. Sau khi chia sẻ điểm hóa này của Sư phụ với mọi người trong gia đình tôi, chúng tôi đã quyết định phát chính niệm cùng nhau.

Sáng hôm sau, tình hình của mẹ tôi nặng hơn. Dường như mẹ sắp trút hơi thở cuối cùng. Bố tôi bắt đầu chuẩn bị việc hậu sự cho bà.

Tôi quyết không bỏ cuộc! Bố tôi và tôi thay nhau nói trực tiếp vào tai mẹ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo! Sư phụ nói rằng mẹ không bị bệnh…”

Chúng tôi tiếp tục làm vậy trong vòng 4 tiếng. Cuối cùng thì mẹ tôi cũng mở mắt. Tôi nói: “Mẹ, mẹ làm mọi người sợ quá! Sư phụ muốn con nói với mẹ rằng mẹ không phải bị bệnh đâu! Mẹ sẽ sống nếu mẹ tin vào lời của Sư phụ… Mẹ có tin Sư phụ không? Mẹ tôi nhìn thẳng vào tôi và nói: “Sư phụ nói mẹ không bị bệnh, đúng không con?”

“Vâng!” Sau đó tôi nói với bà rằng Sư phụ đã điểm hóa cho tôi cách đây hai ngày như thế nào. “Mẹ có tin Sư phụ không mẹ?” “Có, mẹ tin!” Khi mẹ tôi nói vậy tôi biết rằng bà sẽ ổn thôi.

Từ hôm đó, bố tôi, anh trai tôi và tôi cùng nhau học Pháp và phát chính niệm cho mẹ. Chúng tôi cũng xin Sư phụ gia trì cho bà khi bà không thể chịu đựng được cơn đau.

Mẹ tôi nói: “Bây giờ thì mẹ hiểu rằng mỗi lần đau là một lần nghiệp lực được tiêu trừ chứ không phải để lấy đi sinh mạng của mẹ. Mẹ muốn tiêu trừ thêm nghiệp lực”.

Các vật chất xấu trên thân thể mẹ tôi dần được loại bỏ. Mỗi ngày, mẹ tôi lại thấy khá hơn. Mẹ tôi bắt đầu ăn được và chẳng bao lâu sau có thể đứng dậy đi lại được. Cơn đau và chỗ bụng bị chướng lên của mẹ tôi biến mất.

Qua ma nạn này của mẹ, tôi nhận ra rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp trong giai đoạn Chính Pháp đã hy sinh rất nhiều từ các kiếp trước. Thế nhưng, chúng ta thường quên lý do tại sao chúng ta ở đây trong kiếp này.

Tôi đã tận mắt chứng kiến Sư phụ giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, miễn là chúng ta chân chính thực tu.

Chúng ta phải tu luyện tinh tấn. Bây giờ tôi chú ý từng niệm của bản thân để đảm bảo rằng tôi thường xuyên phù hợp với Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/11/师父的点化让我迷途知返-407563.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/15/186356.html

Đăng ngày 04-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share