Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 06-06-2020] Cháu gái tôi năm nay 9 tuổi. Khi cháu còn nhỏ tôi bắt đầu bật các bài giảng của Sư phụ Lý và các bài hát Đại Pháp cho cháu nghe. Tôi cũng dạy cháu các bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm. Cháu bắt đầu luyện các bài công pháp từ năm ngoái. Vì bố mẹ cháu không phải là học viên, cháu ít khi học Pháp hay luyện công ở nhà. Năm nay, cháu đến nhà tôi. Sư phụ đã khai mở thiên mục cho cháu và cháu có thể nhìn thấy những điều kỳ diệu ở không gian khác. Một vài lần cháu nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ. Tôi không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi rất mừng cho cháu. Tôi cảm tạ Sư phụ đã an bài để tiểu đệ tử này ở cùng tôi, khích lệ tôi tu luyện tinh tấn.

Nhìn thấy Sư phụ và rất nhiều chư thần

Do đại dịch virus corona nên cháu không đến trường, vì vậy cháu ở lại nhà tôi. Chúng tôi quyết định luyện bài công pháp thứ 5 vào lúc 6 giờ 30 phút sáng trong vòng nửa tiếng. Sau hai ngày, cháu nói: “Bà ơi, khi chúng ta luyện tĩnh công có rất nhiều Thần Phật xung quanh. Một số ngồi trên đài sen, một số khác thì ngồi đả tọa ở phía trên. Hôm nay còn có nhiều Thần Phật đến hơn hôm qua, chật kín cả căn phòng. Một số ở ngoài cửa sổ xem chúng ta luyện công”.

Cháu nói rằng sau đó Sư phụ đến. Sư phụ khen “cháu luyện rất tốt”. Cháu nói rằng thân thể của Sư phụ rất to lớn, thậm chí còn lớn hơn cả tòa nhà. Cháu không thể nhìn thấy đầu của Sư phụ, vì vậy cháu bay lên để nhìn Sư phụ. Khi bay lên, cháu nhìn thấy thân thể cháu trong suốt và cháu là một người lớn chứ không phải là một đứa trẻ. Cháu nói tòa nhà, mái nhà, các bức tường, cửa sổ đều trong suốt. Cháu có thể nhìn thấy nhà hàng xóm nấu bữa sáng, và cháu có thể nhìn xuyên qua phòng của họ. Cháu bay lên rất cao và nhìn thấy một số học viên ngồi xung quanh Sư phụ và nói về việc tu luyện. Họ cũng học Pháp. Họ không cầm sách, nhưng tất cả đều đọc cuốn Chuyển Pháp Luân rất trôi chảy.

Ngôi nhà tuyệt vời trên Thiên thượng

Một buổi tối, cháu nói với tôi rằng Sư phụ bước ra từ pháp tượng và có một số vị Thần Phật đi theo Ngài. Có một cỗ xe được kéo bởi bốn con ngựa, một biểu tượng của Hy Lạp và La Mã cổ đại. Sư phụ mời cháu cùng lên xe. Họ bay lên Thiên đường và thăm nhà và cha mẹ thực sự của cháu. Cha mẹ cháu ở trên trời khác với cha mẹ ở nhân gian. Họ đều là những vị Thần và rất đẹp. Sư phụ cũng đã sắp xếp một ngôi nhà cho cháu cùng với rất nhiều chúng sinh trong đó. Sư phụ cũng cho cháu thấy ngôi nhà của cha mẹ cháu, rất đẹp ở thế giới Pháp Luân.

Sư phụ cũng cho cháu thấy một thế giới cần phải bị tiêu hủy, ở đó khắp nơi đều tối tăm và bẩn thỉu. Khi cháu quay lại, chỉ là một khoảnh khắc đã trôi qua ở không gian này, nhưng ở không gian khác cháu đã cùng Sư phụ đã đi qua rất nhiều nơi.

Cháu gái giúp bà

Sáng hôm sau, cháu nói rằng Sư phụ chỉ cho cháu rất nhiều sinh mệnh từ khi họ sinh ra, lớn lên, già đi và bị hủy diệt hoặc tới Thiên đường, nhưng không ai trong số họ là người nhà cháu. Một số đệ tử Đại Pháp tu luyện tốt có cơ thể trong suốt và phát sáng. Tất cả đều bay lên trời. Các đệ tử Đại Pháp không tu luyện tốt lắm cũng có thân thể màu trắng, không trong suốt lắm và ít phát sáng. Một số người tin vào Sư phụ đã được gửi đến một vũ trụ mới để làm chúng sinh ở đó, và một số người không tin vào Sư phụ đã bị tiêu hủy.

Sau đó, Sư phụ ngồi trên một đài sen rất lớn và nói điều gì đó mà cháu không hiểu. Đó không phải là ngôn ngữ ở không gian này của chúng ta. Đột nhiên, trong đầu cháu xuất hiện một câu, dường như là lời của Sư phụ: “Một học viên gần con đã mắc lỗi. Phó ý thức của người ấy tu luyện tốt, chủ ý thức của người ấy không thể chậm trễ”. Sau đó, Sư phụ bay đi. Khi cháu kể lại những gì Sư phụ đã nói, tôi rất ngạc nhiên và nhận ra rằng Sư phụ đang dùng lời của cháu để nhắc nhở tôi. Tôi cố gắng tìm ra điều bản thân đã làm sai. Tôi nhận ra rằng khi phát chính niệm, tôi thường cúi đầu và ngủ gật. Tôi thậm chí còn ngủ gật khi học Pháp, và đôi khi cuốn sách của tôi rơi xuống sàn. Khi tôi đả tọa, tôi cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh và tôi không thể nhớ mình đã thực hiện một số tư thế. Tôi nhận ra có lẽ tôi đã ngủ. Cháu gái thường nói với tôi: “Bà ơi, hãy ngẩng đầu lên! Bà ơi, đầu bà gục xuống kìa! ” Gần đây cháu đã quay video lúc tôi đả tọa và cho tôi xem. Cuối cùng tôi cũng nhận ra tình hình nghiêm trọng như thế nào.

Tôi đã nghĩ rằng tôi đã quá mệt mỏi vì chăm sóc cháu, và khi trường học mở trở lại, tình hình sẽ được cải thiện. Tôi không nghĩ đó là vấn đề tu luyện của bản thân cho đến khi cháu kể cho tôi nghe những lời của Sư phụ. Sư phụ từ bi đã nhìn thấy tâm chân thành của cháu muốn giúp đỡ tôi và điểm hóa cho cháu giúp đỡ tôi. Tôi cảm thấy rất xấu hổ vì đã không tinh tấn. Tôi nhận thấy điều này là nghiêm trọng và tôi quyết tâm thay đổi.

Bây giờ tôi đọc đi đọc lại nhiều lần những đoạn Pháp liên quan, như đoạn “Chủ ý thức phải mạnh”, “Ai luyện công thì đắc công” trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi quyết định tăng cường chủ ý thức và phát chính niệm với đầu óc tỉnh táo. Cháu gái tôi cũng liên tục nhắc nhở tôi. Trong vòng mười ngày, tôi đã mở mắt khi đả tọa và phát chính niệm, bởi vì hễ tôi nhắm mắt, tôi lại ngủ gật. Tôi cũng điều chỉnh lại tư thế, lưng ngay cổ thẳng. Tôi cũng hướng nội và tìm ra nhiều nhân tâm như tâm oán hận, tật đố, phàn nàn về người khác, hiển thị, chứng thực bản thân, chấp trước vào danh, muốn nghe lời khen từ người khác, muốn được hơn người, nghĩ rằng mình có bản sự hơn người, sợ cuộc đàn áp, truy cầu an nhàn, dục vọng, v.v. Trước đó, tôi đã nhận ra một số trong số các tâm chấp trước nói trên nhưng chưa bao giờ cố gắng chủ động loại bỏ chúng.

Tôi cũng hướng nội và nhận ra một vấn đề nghiêm trọng khác. Khi tôi cố gắng giúp đỡ các đồng tu đang trải qua ma nạn, tôi không đặt Đại Pháp lên trước tiên. Thay vào đó, tôi cố gắng hướng dẫn họ cách tu luyện như thế nào. Tôi đã vô thức đặt mình lên trước Pháp. Đó là sự bất kính đối với Sư phụ và Đại Pháp.

Sư phụ giảng rằng:

“Một chút sự tình mà chư vị ở nơi tầng ấy nhìn thấy được có thể quá sai khác, quá ư sai biệt so với hàm nghĩa chân chính của Pháp mà chúng tôi giảng…[Nếu] chư vị chiểu theo cách nghĩ của mình, chiểu theo tư tưởng của mình mà giảng, thì đó không phải là Pháp, không thể độ nhân, cũng không thể khởi bất kể tác dụng gì; do vậy, không ai có thể giảng Pháp này.” (Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù tôi học Pháp hằng ngày, tôi vẫn quên lời dạy của Sư phụ khi tôi gặp những vấn đề cụ thể.

Khi ai đó khen ngợi hoặc đánh giá cao tôi, tôi nói với họ rằng đó là do Sư phụ an bài, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vì điều đó và tin rằng tôi đã làm được một điều gì đó đặc biệt và tôi có bản sự hơn người khác. Điều này là bất kính với Sư phụ.

Sư phụ đã nhắc nhở chúng ta:

“Hiện nay ở lớp này có những người cảm thấy tự mình khá lắm, thái độ nói chuyện khác [thường]. Bản thân mình vốn là gì, thì ngay tại Phật giáo cũng là điều rất kỵ huý [không nói đến].” (Chuyển Pháp Luân)

Trước đây khi đọc đến đoạn này, tôi chưa từng suy ngẫm về bản thân và vẫn nghĩ rằng mình đang làm tốt. Tôi vô tình đã làm tăng thêm chấp trước này.

Một vài ngày trước, tôi tới thăm một đồng tu bị bức hại. Tôi nghĩ rằng cô rấy dường như rất tinh tấn, vậy vấn đề của cô ấy là gì? Tôi nói một chút về cô ấy với một đồng tu khác. Sau đó tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi đang thừa nhận sự bức hại của cựu thế lực, bỏi vì chúng luôn lấy cớ bức hại làm khảo nghiệm đối với đệ tử Đại pháp.

Đồng tu hướng nội chính là cô ấy đang tu luyện. Tôi cần hỗ trợ cô ấy và phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu. Tôi chắc chắn không nên bàn tán sau lưng cô ấy. Thay vào đó, tôi nên nói chuyện với cô ấy và ân cần nhắc nhở cô ấy.

Tôi sẽ khiêm tốn hơn, tinh tấn tu luyện, hoàn thành sứ mệnh của mình và theo Sư phụ trở về nhà!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/6/小同修促我精進修炼-406585.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/28/186067.html

Đăng ngày 02-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share