[Trung tâm thông tin Pháp Luân Đại Pháp]

Chúng tôi tin rằng, khi sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc bị phơi bày toàn bộ, cuộc bức hại sẽ chấm dứt, bởi một lẽ đơn giản là thế giới không thể nào dung thứ nó được. Việc những nhà lãnh đạo của cộng sản Trung Quốc đã đi xa tới mức này trong việc che đậy, giấu giếm những hành động của họ kể từ năm 1999 cho thấy rằng họ cũng tin vào điều này.

Hướng tới sự chấm dứt cuộc đàn áp này, dưới đây là một loạt bài được xây dựng để vạch trần và sử ký lại một cách toàn diện hơn nữa về mọi phương diện của cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Xin mời quý đọc giả cùng chúng tôi trong tháng này hàng ngày cùng kiểm chứng lại thêm những bài biên lại tội ác chống lại nhân loại mà Đảng cộng sản Trung Quốc đã gây ra trong hơn 11 năm bức hại Pháp Luân Công vừa qua.

 *********

Vợ hoặc chồng, bố mẹ, con cái, và anh chị em ruột của những người tập Pháp Luân Công đều phải chịu bức hại ở những mức độ khác nhau, từ chỗ mất việc làm đến bị tra tấn. Trong khi đó, một số người  thân còn tham gia bức hại trực tiếp người nhà của họ, thường là dưới sức ép to lớn  từ chính quyền.

Sự bức hại người thân.

Khi hàng triệu người tập Pháp Luân Công ở Trung Quốc trở thành mục tiêu vào năm 1999, ngay cả gia đình họ, những người không theo môn tập này cũng ngay lập tức bị liên lụy. Ngay tức thì, số người bị ảnh hưởng trực tiếp bởi chiến dịch này đã tăng đến hàng trăm triệu người.

Thân nhân phải đứng trước lựa chọn đau đớn giữa việc ủng hộ người thân của họ với sự rủi ro lớn hoặc đi theo ĐCSTQ và rồi phá hoại gia đình và phản bội người thân của họ. Chiến dịch toàn diện này không hề mơ hồ chút nào.

ĐCSTQ có ba lí do để nhắm vào thân nhân của các học viên Pháp Luân Công.

Đầu tiên, nó tìm cách ngăn cản người dân Trung Quốc  ủng hộ người thân của họ bằng cách phản đối lại chiến dịch; ít nhất thì ĐCSTQ yêu cầu phải  chấp thuận trong im lặng, dù nó ưa thích kiểu được hỗ trợ chủ động được miêu tả dưới đây.

Thứ hai, ĐCSTQ sợ thân nhân của gia đình có thể công khai vạch trần sự tra tấn và các hình thức ngược đãi khác mà người thân của họ phải đối mặt.

Cuối cùng, công an và cai tù đã biết một cách để phá vỡ sự quyết tâm của các học viên Pháp Luân Công bị bắt giam là cho họ thấy sự cực khổ của con cái, vợ hoặc chồng, hay cha mẹ đã lớn tuổi của họ.

Bức hại của người thân có nhiều hình thức, bao gồm:

Vợ hoặc chồng bị áp lực phải ly hôn và bị đe dọa jphải chiu hậu quả như bị nghỉ việc nếu không làm theo.

Thân nhân bị cho nghỉ làm sau khi gia đình gửi đơn thỉnh cầu lên chính phủ để chấm dứt cuộc bức hại hay phân phát các tài liệu.

Con trai và con gái bị nghỉ học nếu cha hoặc mẹ là một học viên Pháp Luân Công tích cực.

Trẻ nhỏ đã trở thành mồ côi hoặc mất cha mẹ vì cha và mẹ của các em đã bị giết, bị bắt, hay bị buộc phải tha hương từ nơi này đến nơi khác để tránh bị bắt giữ và tra tấn (Xin xem câu chuyện của một em bé 11 tuổi). Có em sống với ông bà hay người thân của các em, trong khi một số khác phải tự lo cho bản thân.

Một vài ví dụ của những trường hợp này bao gồm…

Trẻ nhỏ bị bắt cùng với cha mẹ và vài em còn bị tra tấn trong khi bị giam. Nhiều em đã chứng kiến cha mẹ mình bị tra tấn (báo cáo)

Trong vài trường hợp, thân nhân bị đưa vào các trại giam với mục đích chứng kiến rõ ràng việc người thân của họ bị tra tấn. Bà Vương Ngọc Chi (Wang Yuzhi) nhớ lại việc chứng kiến một người đàn ông bị buộc phải xem vợ mình bị treo lên  trần nhà và bị tra tấn. Mặc dù bản thân bà Vương đã bị mù vì tra tấn và suýt chết, nhưng bà nói rằng nghe tiếng người đàn ông đó khóc là một trong trải nghiệm đau thương nhất của bà khi ở trại giam.

Người thân bị theo dõi, thẩm vấn, và bị đe dọa do Phòng 610 cố tìm ra nơi ở của những người trốn bức hại.

Công an và Phòng 610 truy tìm  và cướp bóc nhà của các học viên Pháp Luân Công và tống tiền người thân của họ để họ được thả như là “khoản lệ phí tạm giam” (có nghĩa là, người thân trong gia đình buộc phải trả các chi phí tra tấn của học viên).

Với một hệ thống y tế đổ nát ở Trung Quốc, các học viên và gia đình họ phải vật lộn để trả phí tổn lớn cho việc điều trị tại bệnh viện vì bị tra tấn. Những ai có học viên qua đời vì bị tra tấn thường phải trả những khoản lệ phí lớn trên nỗi đau của họ, trong khi nhiều người khác phải hối lộ các trại giam để lấy lại thi thể hay tro cốt của người thân.

Với những người thân nào đứng lên ủng hộ vợ hay chồng của họ, thì anh chị em ruột, trẻ nhỏ, hay cha mẹ phải đối mặt với sự bức hại giống như các học viên.

Khi những học viên ở độ tuổi đi làm bị bắt giữ, ĐCSTQ để lại cha mẹ đã lớn tuổi của các học viên mà không có trợ cấp hay các phương tiện khác để trang trải những nhu cầu cơ bản.

Cha mẹ (đã lớn tuổi) của học viên đã bị đau tim hoặc suy sụp dưới áp lực khi chứng kiến con cái họ bị bắt giữ và đánh đập; những người khác, như mẹ của Charles Lee đã qua đời vì lo lắng cho con cái của bà và đã không thể gặp họ lần cuối.

Trong một phần của câu chuyện đã đoạt giải Pulitzer cho báo cáo quốc tế, Ian Johnson miêu tả việc cô Zhang Xueling đã bị bắt giam sau những cố gắng tìm kiếm công lý cho mẹ cô (tin tức) người đã bị đánh đến chết bởi công an Trung Quốc (tin tức)

Câu chuyện của người anh em trai bà Li Weixun khiến người ta nhớ lại người giải cứu những người Do Thái trong cuộc tàn sát người Do Thái vào thời Hitler (Holocaust).
Cuối cùng, số gia đình tan vỡ vì cuộc bức hại này khiến người ta choáng váng. Hầu hết học viên Trung Quốc tập Pháp Luân Công nào đó mà ta gặp ở bên ngoài Trung Quốc đều có một câu chuyện tương tự như thế. Ít nhất, các học viên ở nước ngoài đều không thể an toàn trở về Trung Quốc. Hầu hết họ đã sống xa người thân trong hơn tám năm. Họ đã bỏ lỡ đám cưới của con cái mình, , và cả đám tang của cha mẹ mình khi họ buộc phải sống lưu vong.

Sự bức hại bởi  người thân.

Bởi vì họ đã tiếp thu sự tuyên truyền của ĐCSTQ  coi Pháp Luân Công là một “tổ chức nguy hiểm”, do sợ hậu quả, hay vì sự ngây thơ về sự quyết tâm của chế độ, thân nhân trong gia đình đã tham gia bức hại người thân của họ, những người tập Pháp Luân Công.

Dưới đây là một số ví dụ:

Rất phổ biến là thành viên trong gia đình đồng ý đi cùng công an đến trại giam và trại lao động  nói chuyện để người thân của họ kí một tuyên bố nói xấu Pháp Luân Công, và hợp tác để cung cấp cho công an thông tin của những học viên khác. Những người sống sót ở trại lao động miêu tả những cảnh xúc động ở trại với những người vợ/chồng, cha mẹ, và con cái nước mắt lưng tròng quì gối trước mặt họ và cầu xin họ phản bội lương tâm của họ và từ bỏ môn tập để họ có thể về nhà với gia đình yêu thương của họ.

Vợ hoặc chồng bị hăm dọa phải ly hôn hoặc ly hôn vì họ từ chối từ bỏ niềm tin của họ.

Những người khác đã ly hôn trong lúc vợ hay chồng bị giam hoặc đi với người khác trong khi chồng hay vợ hợp pháp đang bị tra tấn hoặc bị ép phải lao động nặng nhọc.

Có người chồng đã đánh vợ sau khi bắt gặp họ bí mật phát tài liệu về Pháp Luân Công hay tập các bài tập thiền  Pháp Luân Công.

Vài người thì nhốt vợ , con cái, hay cha mẹ đã lớn tuổi của họ ở trong phòng, không cho họ ra khỏi nhà

Số khác thì giao nộp người thân của họ cho “các lớp tẩy não” ở địa phương (xinao ban), mà không biết rằng họ có thể bị cấm ngủ, bị đánh, và bị buộc phải nhìn chằm chằm các đoạn băng hình, và “đấu tranh chống đối” theo kiểu Cách Mạng Văn Hóa liên tục trong nhiều ngày. Khi một người thân “hoàn thành khóa chuyển hóa” và trở về nhà, tổn thương nghiêm trọng về tinh thần mà họ đã trải qua đã khiến người ta không thể nhận ra họ như trước nữa. ( xem thêm về tẩy não).

Bản gốc được đăng tại:
https://faluninfo.net/print/250/


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/10/118485.html
Đăng ngày 03-08-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share