[Trung tâm thông tin Pháp Luân Đại Pháp]

Chúng tôi tin rằng, khi sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc bị phơi bày toàn bộ, cuộc bức hại sẽ chấm dứt, bởi một lẽ đơn giản là thế giới không thể nào dung thứ nó được. Việc những nhà lãnh đạo của cộng sản Trung Quốc đã đi xa tới mức này trong việc che đậy, giấu giếm những hành động của họ kể từ năm 1999 cho thấy rằng họ cũng tin vào điều này.

Hướng tới sự chấm dứt cuộc đàn áp này, dưới đây là một loạt bài được xây dựng để vạch trần và sử ký lại một cách toàn diện hơn nữa về mọi phương diện của cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Xin mời quý đọc giả cùng chúng tôi trong tháng này hàng ngày cùng kiểm chứng lại thêm những bài biên lại tội ác chống lại nhân loại mà Đảng cộng sản Trung Quốc đã gây ra trong hơn 11 năm bức hại Pháp Luân Công vừa qua. 

**********************

Từ lúc ĐCSTQ ngăn cấm Pháp Luân Công ở Trung Quốc vào năm 1999, chính quyền Trung Quốc đã sử dụng một cơ chế rộng lớn  với nỗ lực buộc những học viên phải từ bỏ niềm tin và cuối cùng là loại bỏ nhóm tập tinh thần. Các kế sách đó bao gồm từ việc sử dụng tra tấn tàn bạo và ngược đãi tình dục, đến việc dọa dẫm và quấy nhiễu gia đình của các học viên, thành lập một lực lượng nằm ngoài vòng pháp luật ở trên khắp đất nước để thi hành chính sách nhổ rễ.

Gắn kết lại chứng cứ đã cho thấy một câu chuyện khủng khiếp về giết người và mổ cắp ở Trung Quốc. Các nhân chứng và bác sĩ người Trung Quốc tiết lộ rằng có hàng nghìn người là học viên Pháp Luân Công đang bị giết để lấy tạng, mà sẽ được bán và cấy ghép với lợi nhuận khổng lồ.

Thận, gan, và tim thường được bán theo nhu cầu tới các bệnh nhân ở nước ngoài, những người có đủ tiền mua. Điều đó có nghĩa là, các tù nhân lương tâm bị phân loại mô và sau đó bị giết khi tạng của người đã tìm được người nhận thích hợp.

Những thủ phạm chính là những viên chức của ĐCSTQ, móc ngoặc với các bác sĩ phẫu thuật, lãnh đạo nhà tù, và các viên chức quân đội.

Các nạn nhân bị giam giữ ở các trại tập trung trước khi bị mổ, sau đó phần thi thể còn lại sẽ ngay lập tức bị hỏa táng.

Câu chuyện, gần như quá khủng khiếp để có thể tin, được tiết lộ lần đầu vào tháng 3 năm 2006, khi một người phụ nữ cho rằng có đến 4 000 học viên Pháp Luân Công đã bị giết vì nội tạng ở bệnh viện mà bà từng làm việc. Bà cũng nói rằng, chồng bà,  một bác sĩ phẫu thuật ở cùng bệnh viện, ở phía đông bắc bên ngoài thành phố Thẩm Dương, đã tiết lộ với bà rằng ông ta đã cắt bỏ giác mạc từ những cơ thể sống của 2 000 học viên Pháp Luân Công (báo cáo, băng hình).

Một tuần sau, một bác sĩ quân y Trung Quốc không chỉ làm chứng cho lời tố cáo của người phụ nữ đó, mà còn nói rằng tội ác đã diễn ra ở 36 trại tập trung khác nhau trong cả nước. Trại lớn nhất mà ông nói đã giam 120000 tù nhân. Ông nói rằng ông đã chứng kiến học viên Pháp Luân Công ồ ạt được đưa đi khắp cả nước trên các chuyến tàu chở gia súc, vào buổi đêm và dưới sự che đậy an ninh chặt chẽ (báo cáo).

Những người ủng hộ Pháp Luân Công và các nhà hoạt động nhân quyền ở nước ngoài đã ngay lập tức bắt đầu cuộc điều tra các cáo buộc. Họ đã gọi đến các bệnh viện ở Trung Quốc để giả vờ mua thận hay gan. Trước sự khiếp sợ của họ, hết bác sĩ này đến bác sĩ khác đã công khai  khẳng định: Chúng tôi có sẵn học viên Pháp Luân Công đây; hãy đến đây và các ông có thể có tạng chỉ trong một tuần lễ.

Bị sốc bởi những báo cáo đó, hai luật sư nhân quyền nổi tiếng người Canada đã thực hiện cuộc điều tra riêng của họ. Sau đó vào tháng 7 năm 2006, cựu Bộ trưởng Ngoại giao Châu Á Thái Bình Dương, ông David Kilgour và người truy tìm thành viên Đức Quốc Xã, ông David Matas, đã công bố một báo cáo dài 140 trang. Báo cáo đưa ra “một kết luận rằng những lời cáo buộc là sự thực” (báo cáo).

Các viên chức ĐCSTQ theo như đưa tin, đã đẩy nhanh việc phá hủy mọi chứng cứ. Họ đã tiến hành các chuyến đi thị sát và loại bỏ các trang thông tin quảng cáo bán nội tạng (dù không còn kịp nữa, vì các nhà điều tra đã lưu trữ những hình ảnh từ các trang thông tin đó). Một trang thông tin của Trung Quốc đã đăng tin rằng nó có thể cung cấp  nội tạng thích hợp trong vòng từ 1 đến 4 tuần, điều các chuyên gia y tế nói rằng đó là bất khả thi trừ khi các bệnh viện Trung Quốc có một kho nội tạng của “người hiến tặng “ với số lượng lớn.

Ngay sau khi các báo cáo về việc thu hoạch nội tạng xuất hiện, những nhà lãnh đạo ĐCSTQ đã công bố một pháp chế mới cấm sử dụng các cơ quan nội tạng mà không có sự đồng ý. Hơn một năm sau, điều luật này có vẻ như đã không được đưa vào áp dụng, đúng như việc có những người cho rằng  pháp chế này không có gì hơn là một trò quảng cáo công khai.

Trong suốt thập kỷ 90, nhiều tổ chức nhân quyền và truyền thông quốc tế đã tố giác việc lấy nội tạng của tử tù để cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc trên diện rộng. Năm 2001, một bác sĩ Trung Quốc đã làm chứng trước Quốc hội, nói rằng ông ta đã cắt bỏ giác mạc và da từ hơn 100 tử tù, kể cả những người vẫn còn sống (liên kết tới Nội tạng 05- Wang Guoqi “Sự chuẩn bị cho Tô Gia Đồn”: https://en.epochtimes.com/news/6-3-30/39868.html  báo cáo) ĐCSTQ hiện tại bắt đầu áp dụng hình thức “ tiến hành trên xe tải”, tạo điều kiện cho việc tiến hành mổ trên đường đi và vận chuyển nội tạng còn tươi đến các bệnh viện (báo cáo)

Cùng với hai ông Kilgour và Matas, Ủy ban điều tra về cuộc đàn áp Pháp Luân Công (CIPFG: https://www.cipfg.org/) đã đi đầu trong việc phát hiện và vạch trần sự tàn bảo của lấy nội tạng. Ủy ban điều tra và các nhân vật nổi tiếng, như các nhà lãnh đạo tôn giáo Do Thái và các cựu vận động viên Olympic hiện đang giữ Ngọn đuốc nhân quyền. Thông điệp của họ là “ Những tội ác chống lại loài người và Olympics không thể cùng tồn tại ở Trung Quốc”

Bản gốc đăng tại:
https://faluninfo.net/print/230/


Bản tiếng Anh:  https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/6/118389.html
Đăng ngày31-07-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share