Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-02-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Tôi sống ở một vùng nông thôn, và chuyên trồng bông. Cách tôi trồng là khác biệt so với những người khác.
Hầu hết mọi người phun nhiều thuốc trừ sâu và chú trọng vào phân bón. Mặc dù vậy, kết quả vẫn có rất nhiều quả bông bị rụng và năng suất kém.
Tôi không sử dụng phân bón, cũng không phun thuốc trừ sâu. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp nên sẽ không giết hại những sinh mệnh khác. Tôi trò chuyện với những con bọ khi tôi gặp chúng. Tôi yêu cầu chúng rời đi và đừng làm hại đến những cây bông của tôi. Tôi bảo chúng hãy nhớ rằng: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo. Chân-Thiện-Nhẫn Hảo”. Chúng đã rời đi ngay sau đó.
Những cây bông của tôi nhìn khác biệt so với bông của những người nông dân khác. Nhưng năng suất trên mỗi mẫu đất đều cao gấp đôi. Chất liệu bông của tôi đặc biệt tốt. Những người bán buôn đều mua bông của tôi hàng năm.
Khi những cây bông bắt đầu trổ hoa vào mùa hè, một trận mưa đá đột nhiên xảy đến. Những cây bông đã bị tổn hại nặng nề. Tất cả những người nông dân khác đều thay thế bông bằng cách trồng ngô. Tôi đã không làm vậy. Từ Pháp tôi ngộ ra rằng không có gì là ngẫu nhiên xảy ra xung quanh chúng ta. Bông cũng có sinh mệnh của nó. Chính vì mối quan hệ nhân duyên ấy mà nó đã đến nhà tôi. Tôi cần phải đối xử từ bi với nó. Những người khác đều cười tôi, còn có người thúc giục tôi trồng những giống cây khác.
Một người họ hàng của tôi là bí thư chi bộ. Ông ấy đã giúp cảnh sát Phòng 610 địa phương bức hại tôi.Thấy tôi vẫn làm việc trên cánh đồng bông, ông ấy chế giễu tôi: “Anh đúng là lãng phí thời gian. Tôi chẳng nhìn thấy cái nụ bông nào trên cánh đồng của anh. Anh có nằm mơ mới đạt được năng suất cao”. Tôi nói: “ Tôi là một người tu luyện. Sư phụ đang bảo hộ tôi. Tôi sẽ đạt năng suất cao nếu tôi nói vậy. Hãy chờ xem thế nào nhé“.
Tôi phát chính niệm, phát tặng tài liệu chân tướng Đại Pháp và làm việc trên cánh đồng mỗi ngày như bình thường. Những cây bông xinh xắn chẳng mấy chốc đã mọc lên nụ mới. Nó bắt đầu trở nên vô cùng tươi tốt chỉ trong vài ngày. Thật là một vụ thu hoạch lớn vào mùa thu. Tôi và vợ mình thu hoạch bông từ sáng cho đến 9 giờ tối. Nó đã mọc ra hoa mới khi quả bông cũ được thu hoạch.
Người dân trong làng vô cùng ngạc nhiên và ghen tị với chúng tôi. Những người lái buôn còn đề nghị trả thêm tiền cho bông của tôi.
Người hàng xóm cảm thấy khó chịu, anh hỏi người lái buôn rằng vì sao bông của anh ấy không có giá trị, dù cho cả hai chúng tôi đều trồng cùng hạt giống và trông nom giống nhau. Người lái buôn nắm lấy một nhúm bông của tôi và đưa cho anh ấy xem: “Nhìn đây, bông này rất phồng, ngay cả khi tôi nắm rồi lại thả nó ra khỏi tay. Ngoài ra, anh có thể thấy rằng sợi bông đặc biệt dài, không loại bông nào khác có thể sánh được”.
Một người dân trong làng đem theo một túi bông để bán. Anh ấy hỏi: “Còn bông của tôi thì thế nào?” Người lái buôn đáp: “Chất lượng thì giống nhau. nhưng có nhiều lá lẫn trong bông của anh”. Tôi nhìn lướt qua và biết rằng những sợi bông này là được trộm từ cánh đồng của tôi. Tôi có thể nhận ra nó. Một khoảng bông trồng đối diện đường đi đã bị đánh cắp.
Tôi xem nhẹ nó và nghĩ đến lời giảng của Sư Phụ:
“Như vậy những người tu luyện chúng ta lại càng không nên thế; những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã có một vụ mùa bội thu mặc dù gặp phải tai họa vào đầu năm. Nó gây ra một sự xôn xao trong dân làng. Họ đều nói rằng: “Các vị Thần đang bảo hộ ông ấy”.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/25/401655.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/10/183978.html
Đăng ngày 29-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.