Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-03-2020] Cách đây hai năm, vào một đêm nọ tôi đã đối diện với một khảo nghiệm sinh tử. Tối hôm ấy cháu gái của tôi ngủ cùng phòng với tôi. Đột nhiên không biết vì lý do gì mà vào lúc 2 giờ sáng cháu đã khóc thét lên. Cháu đã khóc rất to một lúc lâu như thể cháu quyết tâm đánh thức tôi dậy. Điều lạ lùng ở đây là bố mẹ cháu không hề nghe tiếng cháu khóc. Bây giờ nghĩ lại tôi tin rằng chính Sư phụ đã để cháu gái đánh thức tôi dậy vì tôi đang trong một khổ nạn lớn.
Tôi dần dần thức dậy khi nghe tiếng khóc của cháu ngày càng gần hơn. Tôi tự nhủ: “Dậy nhanh lên. Xem xem có chuyện gì xảy ra với cháu.” Tuy nhiên tôi không thể cử động được! Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi phát hiện mình không còn có thể cử động được cánh tay phải hay chân phải nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao tôi lại không còn có thể cử động được tay chân của mình nữa. Phần người bên phải của tôi như thể đang bị đè bởi một tảng đá lớn trong khi bên trái thì vẫn bình thường.
Tôi đã dùng tay trái của mình để kéo tay phải lên theo. Tôi cảm thấy tay phải của mình rất nặng nề, như thể là tôi bị đột quỵ. Tôi nghĩ: “Điều này không đúng! Nó là tay của tôi, chân của tôi. Tôi là người điều khiển chúng. Tôi không chấp nhận việc chúng không làm theo lệnh của tôi.” Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp gần 20 năm rồi. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể của tôi cách đây lâu lắm rồi. Không thể nào tôi lại có những triệu chứng này được. Tôi tin rằng cựu thế lực đã tống những triệu chứng này lên mình.
Cháu gái của tôi đã ngừng khóc khi tôi thức dậy như thể cháu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và nằm xuống ngủ lại ngay. Tôi muốn ngồi dậy nhưng phần thân người bên phải của tôi nặng như một tảng đá lớn. Tôi đã phải vật lộn một lúc lâu và toàn thân ướt đẫm, tuy nhiên tôi vẫn không thể cử động được. Tôi liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư phụ xin hãy cứu con!” Tôi cố gắng ngồi dậy. Sau khoảng 40 phút, cuối cùng thì tôi đã ngồi được dậy. Tôi vừa khóc vừa nói: “Cảm tạ Sư phụ, vì đã cứu sống con một lần nữa!”
Tôi cố gắng phát chính niệm sau khi ngồi lên được. Tôi biết rằng mình không bị bệnh gì cả và tôi không thể bị bệnh. Lý do mà tôi gặp phải những triệu chứng này hẳn là do một số sinh mệnh tà ác đang can nhiễu và muốn hại tôi. Vì thế tôi phải phát chính niệm. Nhưng tôi lại không thể bắt chéo được chân phải của mình lên cũng như không thể dựng bàn tay phải của mình trước ngực. Tôi không chấp nhận những gì đang diễn ra với mình nên đã dùng tay trái của mình để giữ cho bàn tay phải dựng thẳng lên. Mặc dù tôi không thể bắt chéo được chân phải của mình, nhưng tôi đã cố kéo nó về trước người mình. Tôi đã cố gắng làm được hết mức có thể. Tôi tin vào Sư phụ và tôi cũng tin rằng mình có thể làm được. Các triệu chứng càng tiếp diễn thì tôi lại càng quyết tâm loại bỏ nó đi, và chính niệm của tôi cũng trở nên vững chắc hơn. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi một lần nữa. Tôi muốn chứng minh rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và rằng một người tu luyện thì không bị bệnh gì.
Tôi quyết định: tôi sẽ không dừng phát chính niệm hay bỏ chân xuống cho đến khi nào thân thể tôi trở lại bình thường. Tôi đã phát chính niệm trong 3 tiếng rưỡi từ 2 giờ 40 phút sáng đến 6 giờ 10 phút sáng. Từ không thể vắt chéo được chân phải lên đến ngồi bắt chéo hai chân, và từ không thể dựng thẳng bàn tay phải đến có thể tự dựng nó lên được, toàn thân tôi đã hoàn toàn hồi phục trong ba tiếng rưỡi!
Sau khi phát chính niệm xong vào lúc 6 giờ 10 phút, tôi đã ra khỏi giường như bình thường và nấu bữa sáng cho các con mình. Chúng đã ăn và đi làm như thường lệ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/22/402794.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/2/183875.html
Đăng ngày 23-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.