Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-12-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã được 22 năm. Khi tôi mới bắt đầu tu luyện, tôi khá chăm chỉ nhưng dần dần tôi đã buông lơi. Tôi vẫn nghĩ mình tu luyện tốt vì thấy bản thân vẫn luôn học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng. Mặc dù tôi luôn coi những việc này như những công việc thường ngày. Nhưng trên thực tế, tôi đã có một số vấn đề trong quá trình tu luyện bản thân nhưng tôi lại không xem chúng là quá nghiêm trọng.
Gần đây, tôi đã trải qua một vài nghiệp bệnh nặng. Đó là một cú sốc tâm lý nặng nề buộc tôi phải chú ý đến trạng thái tu luyện của mình và tìm kiếm những thiếu sót của bản thân. Tôi đã điều chỉnh lại hành vi của mình và chẳng mấy chốc nghiệp bệnh đã biến mất.
Nỗi thống khổ của tôi bắt đầu khi tôi nghĩ rằng tôi đang trải qua các triệu chứng tiền mãn kinh. Các vấn đề về tim đã bắt đầu xuất hiện từ hai năm trước nhưng không quá nghiêm trọng. Tôi đã không suy xét về những gì đang xảy ra. Tôi vẫn tiếp tục tu luyện và phân phát các tài liệu giảng chân tướng.
Gần đây, các triệu chứng bệnh trên cơ thể ngày một tồi tệ hơn. Tôi là một bác sĩ, vì vậy tôi biết rằng tình trạng của tôi khá nghiêm trọng. Tôi đã xuất hiện một vài triệu chứng sớm của bệnh suy tim chẳng hạn như: ho khan và đi tiểu không tự chủ. Ngoài ra, tôi còn bị đột quỵ và thỉnh thoảng gặp khó khăn trong việc kiểm soát nước bọt.
Tôi đã bị sốc và không hiểu tại sao tôi lại có nhiều biểu hiện của triệu chứng bệnh nặng. Tôi cảm thấy lo lắng và tăng cường luyện công nhiều hơn; tôi luyện bài công pháp thứ năm trong hai giờ đồng hồ nhưng dường như không có tác dụng gì cả. Lúc đó, đã từng có lúc tôi nghĩ đến việc dùng một số loại thuốc. Nhưng tôi nhận ra rằng nếu tôi dùng thuốc thì 20 năm tu luyện của tôi sẽ trở thành vô ích. Tôi sẽ không còn là người tu luyện nữa. Tôi là một học viên lâu năm và không nên làm tổn hại đến thanh danh của Đại Pháp, vì vậy tôi quyết định không đến bệnh viện hay dùng bất kỳ một viên thuốc nào.
Tôi đã tự hướng nội để tìm những thiếu sót của bản thân. Là một bác sĩ, tôi biết trong trạng thái này nếu là một người bình thường không sớm điều trị thì bệnh sẽ tiến triển nặng hơn và có thể dẫn đến tử vong. Tôi tự hỏi bản thân liệu tôi có sợ hãi trước sinh tử hay không vì dường như nghiệp bệnh muốn lấy đi sinh mệnh của tôi.
Sau đó, tôi dần dần minh bạch hơn và tâm sợ hãi của tôi không còn nữa. Vì vậy, tôi bắt đầu học thuộc một trong những bài thơ của Sư phụ:
“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”. (Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)
Tạm diễn nghĩa:
“Đại Giác không sợ khổ
Ý chí kim cương đúc
Không chấp vào sinh tử
Thanh thản Chính Pháp lộ”. (Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)
Sau đó, tôi bắt đầu học thuộc “Luận Ngữ”. Trước đây, tôi đã cố gắng ghi nhớ nhưng sau dần đã từ bỏ giữa chừng. Tôi đã nhìn nhận lại bản thân và phát hiện ra những chấp trước như: tâm lười biếng, tâm an dật, không muốn chịu khổ, chấp trước vào lợi ích và tâm sợ hãi.
Tôi nhận ra rằng vấn đề lớn nhất mà tôi mắc phải là không đủ chính niệm và không đặt tâm vào việc thanh trừ các niệm đầu không tốt, đó chính là lý do tại sao tà ác có thể bức hại tôi. Tôi thường không phát chính niệm đủ bốn lần trong ngày, tôi cũng không ngồi song bàn hoặc làm các thế tay. Tôi thường cảm thấy việc này quá mệt mỏi và mất thời gian. Đôi lúc, tôi phát chính niệm trong khi làm việc nhà. Tôi nghĩ rằng làm như vậy sẽ không có vấn đề gì, miễn là tôi có thể tập trung tư tưởng vào việc phát chính niệm.
Giờ đây, tôi hiểu rằng trạng thái của tôi sẽ không được cải biến nếu tôi tiếp tục lười biếng và không tuân theo các yêu cầu của Sư phụ. Tu luyện là một việc vô cùng nghiêm túc. Tôi nhận ra rằng tôi thường xuyên luyện công nhưng lại không nhận thức được tầm quan trọng của việc này.
Là người tu luyện, dĩ nhiên, chúng ta sẽ không có bệnh. Tuy nhiên, cựu thế lực có thể diễn hoá ra các giả tướng nghiệp bệnh. Nếu một học viên không tuân theo yêu cầu của Sư phụ thì nghiệp bệnh có thể cản trở nghiêm trọng đến con đường tu luyện của anh ta và thậm chí còn lấy đi sinh mệnh của anh ta.
Tôi đã cố gắng cải thiện tình trạng của mình bằng cách phát chính niệm đầy đủ theo đúng khung giờ quy định với tư thế ngồi song bàn và thực hiện các thế tay. Bằng việc luyện công hàng ngày và học thuộc “Hồng Ngâm” và “Luận Ngữ”, nghiệp bệnh của tôi đã biến mất trong vòng ba ngày.
Sau trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng tu luyện là việc nghiêm túc phi thường và chúng ta không được buông lơi bản thân. Hơn nữa, chúng ta cần phải làm theo những điều mà Sư phụ yêu cầu, chỉ khi làm được như vậy thì chúng ta mới có thể được xem là đệ tử Đại Pháp chân chính.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/22/396066.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/14/183233.html
Đăng ngày 26-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.