Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-07-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 và đã được hưởng nhiều lợi ích cả tâm lẫn thân. Tâm tính của tôi cũng được thăng hoa.

Học thuộc Pháp

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tôi và một số đồng tu đã thiết lập một điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, bởi vì tôi không tu tâm tính, cũng không làm tốt ba việc ngoài việc sản xuất tư liệu giảng chân tướng, nên tôi đã bị trình báo lên chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi bị mất việc, mất thu nhập, và chịu áp lực từ việc người nhà yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện.

Một hôm, một đồng tu nói với tôi rằng Sư phụ đã sớm khích lệ đệ tử Đại Pháp học thuộc Pháp. Vì vậy, tôi hạ quyết tâm học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân, mỗi lần học một đoạn. Tôi đã mất khoảng nửa năm để học thuộc cuốn sách. Trong quá trình này, tôi đã ngộ ra rất nhiều Pháp lý và cũng nhận ra rằng tôi đã không tu tâm tính. Lúc nào tôi cũng hướng ngoại thay vì hướng nội tìm, và mỗi khi gặp vấn đề thì thường đổ lỗi cho người khác.

Khi hướng nội, tôi phát hiện tôi có tâm hiển thị, tranh đấu, tật đố, sắc dục, cầu danh, sợ hãi, và chứng thực bản thân. Thông qua quá trình học thuộc Pháp và không ngừng hướng nội, chính niệm của tôi đã dần dần mạnh mẽ hơn. Tôi đã quyết định viết thư cho lãnh đạo công ty yêu cầu họ khôi phục lại chức vụ cho tôi. Khi gặp khó khăn về tài chính, tôi vẫn luôn đảm bảo dành đủ tiền để vận hành điểm sản xuất tư liệu.

Khi Sư phụ nhìn thấy tâm của tôi, Ngài đã khai mở trí huệ cho tôi để tôi quản lý một công việc kinh doanh. Vì vậy, tôi đã có khả năng trả tiền thuê địa điểm sản xuất tư liệu. Hai năm sau, thu nhập của tôi tăng gấp đôi, nhờ vậy tôi đã vượt qua giai đoạn khó khăn về tài chính.

Cách đây hai năm, tôi nhận ra rằng, mặc dù tôi đang làm ba việc nhưng tôi dường như chỉ đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù tôi vẫn học thuộc Pháp, nhưng tôi không thể học nhập tâm như thời gian đầu. Một hôm, một đồng tu khuyên tôi hãy cố gắng học thuộc cả cuốn sách thay vì chỉ học thuộc từng đoạn. Tôi ngộ ra đây chính là điểm hóa của Sư phụ. Ngài muốn nói với tôi rằng tôi cần đề cao tầng thứ tu luyện của bản thân, bởi vì tôi đã quanh quẩn ở một tầng thứ trong một thời gian quá dài. Vì vậy, tôi quyết định mỗi lần học thuộc một mục trong cuốn Chuyển Pháp Luân thay vì học một đoạn. Tôi cảm thấy tu luyện của bản thân đạt nhiều thăng hoa và trí huệ của tôi cũng không ngừng tăng lên .

Loại bỏ chấp trước vào tự ngã

Từ nhỏ, tôi đã được nâng niu chiều chuộng. Lên đại học, tôi có thành tích học tập nổi bật. Và khi đi làm, tôi sớm được đề bạt làm quản lý. Tôi đã quen làm lãnh đạo; hơn nữa, cái tôi tự ngã, thái độ luôn coi mình là trung tâm, và tư duy văn hóa Đảng đã ăn sâu vào tôi. Vì vậy, khi bị mất việc, tôi có cảm giác như mình đã mất hết mọi thứ.

Cách đây một thời gian, tôi và mẹ của tôi thường xuyên phát sinh mâu thuẫn. Tôi cho rằng bà thực sự rất bướng bỉnh. Em gái của tôi nói: “Cả anh và mẹ đều bướng bỉnh.” Sư phụ dạy chúng ta rằng, khi nhìn thấy vấn đề của người khác, chúng ta phải biết hướng nội. Tuy nhiên, tôi vẫn liên tục hướng ngoại. Tôi nhận ra mình có tâm tranh đấu, tâm vị tư, hiếu thắng, và thường đổ lỗi cho người khác.

Khi tiếp xúc với người nhà, tôi có cảm giác mình cao hơn họ, bởi vì không ít thành viên trong gia đình tôi đã được hưởng lợi từ tôi, và nhờ tôi mà có thể thành gia lập nghiệp. Vì vậy, tôi luôn mong muốn được họ báo đáp. Hiếu kính cha mẹ, trợ giúp thân nhân chẳng phải là bổn phận của tôi ư? Tôi nhận thấy cái tôi tự ngã và tâm vị tư của tôi vẫn còn rất mạnh mẽ. Sau khi tôi hướng nội, thái độ của mẹ tôi đối với tôi đã có chuyển biến.

Con trai tôi làm việc ở một thành phố khác. Tôi nghĩ rằng cháu đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì cháu đã xem đĩa DVD Shen Yun và đã làm tam thoái. Tuy nhiên, tôi đã không đối xử với cháu bằng tâm từ bi và không giảng chân tướng một cách đầy đủ cho cháu về vẻ đẹp của Đại Pháp. Vì vậy, cháu đã không trở về nhà vào dịp năm mới.

Tôi đã không nhận ra vấn đề của bản thân cho đến khi cháu nói với tôi: “Con không muốn nói chuyện với ba bởi vì ba lúc nào cũng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.” Vì vậy, tôi đã viết cho cháu một bức thư và giảng chân tướng cho cháu về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và mục đích của tu luyện. Tôi làm thế với cháu cũng giống như tôi làm với bất kỳ người nào khác. Trong thư gửi cho cháu, tôi còn đính kèm một bản sao của bức thư mà tôi đã viết cho cấp trên của mình. Mùa hè năm ấy, cháu đã trở về nhà, và cuối cùng cháu đã nguyện ý nghe tôi nói.

Sư phụ giảng:

“Tại Thần mà nhìn một người tu luyện ở thế gian, [thì] đúng và sai của chư vị hoàn toàn không trọng yếu; mà tống khứ tâm chấp trước nhân tâm mới là trọng yếu. Trong tu luyện chư vị buông bỏ tâm chấp trước nhân tâm như thế nào mới là quan trọng.” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006], Giảng Pháp tại các nơi X)

Tôi luôn muốn chứng minh rằng mình đã đúng, nhưng đó thực sự không phải là tu luyện. Sau khi minh bạch điều này, tôi đã có thể xử lý các vấn đề một cách từ bi hơn.

Giảng chân tướng về Đại Pháp

Mỗi khi đi xe taxi, tôi luôn tận dụng cơ hội giảng chân tướng cho tài xế. Tôi đã dần dần tổng kết ra một bộ cách thức giảng chân tướng cho họ, và thông thường rất có hiệu quả. Nhưng đôi khi, cho dù tôi nói gì đi nữa, tài xế cũng không muốn nghe. Nếu tôi càng sốt ruột thì kết quả lại càng không tốt. Khi hướng nội, tôi phát hiện mình có tâm hiển thị, tâm tranh đấu, tâm giữ thể diện, tâm coi thường người khác, tâm oán hận, tâm phân biệt đối xử, và thiếu từ bi. Ngoài ra, tôi đã không chú ý phát chính niệm để thanh trừ tà ác đứng đằng sau khống chế họ. Tôi ngộ ra rằng, tôi cần phải từ bi và linh hoạt hơn khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Một lần, khi tôi đang giảng chân tướng cho một tài xế taxi, anh ấy dường như không muốn nghe. Tôi cảm thấy anh đang bị các nhân tố tà ác khống chế, vì vậy tôi đã phát chính niệm thanh trừ chúng. Đột nhiên, một ý niệm bỗng lóe lên trong đầu tôi, tôi liền hỏi anh: “Anh đã xem phim Tây du ký chưa? Anh có biết tại sao yêu quái lại có thể mê hoặc con người không?” Anh không nói gì, vì vậy tôi tiếp tục nói: “Không phải yêu quái nào trông cũng xấu xí, đôi khi chúng xuất hiện với hình hài của mỹ nữ, thậm chí còn thiên biến vạn hóa.” Sau đó, anh đã lắng nghe tôi nói và tiếp nhận chân tướng. Cuối cùng, anh đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi ngộ rằng, khi có được chính niệm thuần chính, tôi sẽ được khai mở trí huệ để giúp chúng sinh làm tam thoái. Mỗi khi lên xe taxi, tôi trước hết phát chính niệm và xác định xem tài xế khúc mắc ở đâu để có thể tháo gỡ cho họ.

Mùa đông năm ngoái, tôi lên một chiếc taxi bị hỏng hệ thống sưởi ấm. Người tài xế phàn nàn về ĐCSTQ, nhưng khi tôi nói với anh về việc làm tam thoái thì anh lại không quan tâm. Vì vậy, tôi liền giảng về nghiệp lực luân báo, về những độc hại mà ĐCSTQ đã gây ra, và chân tướng về Đại Pháp. Cuối cùng, anh đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau đó, hệ thống sưởi ấm trong xe của anh bỗng nhiên hoạt động trở lại. Anh thực sự rất vui mừng và đã xin tôi một ít tài liệu chân tướng Đại Pháp.

Tôi ngộ ra rằng giảng chân tướng chính là một phần của tu luyện tâm tính và cũng chính là cứu độ chúng sinh.

Tăng cường chủ ý thức và phủ định an bài của cựu thế lực

Tôi không ngủ chung giường với vợ được ít nhất tám năm, do vậy tôi cho rằng tâm sắc dục của tôi đã tu bỏ được không ít. Tuy nhiên, đôi khi tôi vẫn chưa vượt qua được khảo nghiệm trong mộng, và những ý niệm về sắc dục thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong đầu tôi. Một hôm, trên một chuyến xe buýt, một người phụ nữ cứ nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi cũng muốn nhìn lại cô ấy. Nhưng tôi nhận ra rằng ý nghĩ này không đúng, vì vậy tôi đã nhắm mắt lại và phát chính niệm. Bỗng nhiên, tôi không thể phân biệt được ý niệm này là của tôi, hay là một tâm chấp trước đang đeo bám lấy tôi một cách mạnh mẽ, vì vậy tôi đã nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Chấp trước vào sắc, ắt không khác chi kẻ ác, miệng niệm kinh văn mà tặc nhãn đảo quanh, quá xa rời Đạo, ấy là người thường tà ác.” (Người tu cần tránh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sau khi nhẩm đoạn Pháp này, dục vọng của tôi đã dần dần phai nhạt. Tôi ngộ rằng, trong trường không gian vi quan của tôi vẫn còn tồn tại tâm sắc dục. Tôi đã thừa nhận cảm xúc này là bình thường, và điều ấy đã khiến một nghiệp tư tưởng mạnh mẽ hình thành trong trường không gian của tôi. Khi đắc Pháp, tôi đã không phủ nhận quan niệm này, vì vậy cựu thế lực đã cưỡng ép những vật chất xấu lên tôi. Tôi đã bị sốc khi phát hiện rằng mình đã chịu thua thứ cảm xúc biến dị này.

Sau khi nhận ra vấn đề của bản thân, tôi hạ quyết tâm thanh trừ nó một cách triệt để và phủ nhận an bài của cựu thế lực. Chỉ cần một niệm sắc dục xuất hiện, tôi sẽ ngay lập tức phát chính niệm và liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Đồng thời, tôi cũng tránh sử dụng Internet để thanh lọc bản thân và triệt để diệt trừ tâm sắc dục.

Sư phụ giảng:

“Nhưng đại đa số người ta có thể lấy tư tưởng chủ quan rất mạnh (chủ ý thức mạnh) để bài trừ nó, phản đối nó. Như thế, minh chứng rằng cá nhân ấy có thể độ được, có thể phân biệt rõ tốt xấu, cũng chính là ngộ tính tốt; Pháp thân của tôi sẽ giúp đỡ họ tiêu trừ đại bộ phận loại nghiệp tư tưởng này.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã đem Đại Pháp tốt nhất cấp cho chúng ta, vì vậy chúng ta cần phải đồng hóa với Pháp và trừ bỏ tất cả những cảm xúc và chấp trước của người thường.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/29/389005.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/17/180359.html

Đăng ngày 01-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share