Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thiên Tân, Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-10-2019] Sư phụ đã dạy chúng ta:
“Tuy nhiên chúng tôi đã giảng rằng, là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Dưới đây là hai câu chuyện trong quá trình tu luyện của tôi.
Những quả trứng bị vỡ
Vợ chồng tôi đi siêu thị để mua đồ. Siêu thị chật cứng người và xe hàng của tôi đã va phải một người phụ nữ đang cầm những quả trứng trên tay làm cho mấy quả bị vỡ. Bà ấy bắt đầu tức giận chửi bới tôi.
Tôi nói: “Tôi xin lỗi chị. Tôi không hề cố ý đâu. Tôi sẽ đền những quả trứng vỡ này cho chị”.
Bà ấy vẫn tiếp tục chửi rủa tôi. Nhưng tôi vẫn giữ được bình tĩnh khi lấy những quả trứng vỡ từ tay bà. Người thu ngân vội vã đề xuất rằng sẽ đổi những quả trứng mới cho bà và nói: “Chỉ là vô tình thôi, chị đừng lo”.
Với một nụ cười trên môi, tôi nói: “Không sao đâu, tôi sẽ trả tiền cho những quả trứng này. Tôi không muốn chị phải chịu tổn thất nào”.
Trong khi tính tiền thì người phụ nữ vẫn rất khó chịu với tôi và tiếp tục mắng tôi. Tôi chỉ mỉm cười và nói với bà ấy rằng bà càng mắng bao nhiêu thì càng tốt cho tôi bấy nhiêu. Bà ấy im lặng khi nghe tôi nói thế.
Trên đường về nhà, chồng tôi phàn nàn tôi là quá nhu nhược. Tôi chỉ cười và nói: “Đây là những gì Sư phụ dạy chúng em. Sư phụ đã dạy các đệ tử không được gây sự lại và phải nghĩ đến người khác trong mọi trường hợp. Chẳng phải ở nhà em cũng hành xử như thế với anh sao?”
Không tranh cãi với chồng
Một ngày nọ, chồng tôi đi làm về và tôi đang lau rửa các cửa kính. Tôi đã xịt nước và cọ rửa cửa kính bằng tay. Tôi đã làm rất cẩn thận nhưng chồng tôi vẫn nghĩ rằng tôi không biết cách làm. Anh ấy giằng lấy ống nước từ tay tôi, đánh vào đầu tôi và đẩy tôi rất mạnh trong khi chửi bới tôi chậm chạp.
Anh ấy vẫn còn rất tức giận khi tôi nhìn anh ấy với tâm thái bình thản. Anh ấy nhìn tôi và chửi bới thêm vài câu rồi bỏ đi.
Một lúc sau, anh ấy đến tìm tôi và thì thầm hỏi tôi rằng tôi còn tức giận anh ấy không? Tôi trả lời rằng: “Không đâu, người tu luyện không tức giận. Hơn nữa, thẳm sâu trong tâm em, em nên cảm ơn anh mới phải”.
Chồng tôi bỏ đi và lẩm bẩm: “Từ khi em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh không còn tranh cãi với em được nữa”.
Nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi đã bỏ được tâm tranh đấu. Tôi không còn tranh cãi với người khác nữa. Tôi có thể kiểm soát được bản thân, cho dù có bị đánh tôi cũng không phản kháng lại, cho dù có bị mắng chửi tôi cũng không phiền lòng. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì Ngài đã dạy tôi biết nhẫn nại trong mọi tình huống và biết làm sao để luôn tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/21/394833.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/11/180679.html
Đăng ngày 26-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.