Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 24-06-2019] Sư phụ đã giảng:

“Nơi hồng trần cuồn cuộn nhân loại này, chư vị ngược dòng đi lên. Nhưng nghĩ ra thì nó không chỉ như thế thôi! Toàn thể vũ trụ đều đang bị đào thải, đều đang bại hoại, chư vị có thể vững vàng đối nghịch dòng chảy như thế mà lên! Tại xã hội ngày nay, một người có thể có một chút chính niệm, thì người ấy đã giỏi lắm rồi! Chẳng phải vậy sao? Xã hội thế nào, cơ sở xã hội thế nào, đối với một sinh mệnh mà nói, họ mà có thể có chính niệm vậy thì khác rồi. Nói như xã hội quá khứ nhân tâm đều rất chính, phẩm chất đạo đức đều rất cao, chư vị làm một chút việc tốt cũng không tính là gì, mọi người đều thế mà. Nhưng tại xã hội hôm nay thế này đây, tốt-xấu chẳng phân rõ nữa, thậm chí còn phản đảo lại, [mà] chư vị có thể chính niệm đối đãi hết thảy những thứ này, chư vị có thể xuất hiện chính niệm thì chư vị đã rất xuất sắc rồi.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)

Tôi nhận thức từ Pháp rằng dù chúng ta ở môi trường nào, chỉ cần làm theo những gì Sư phụ giảng, không sợ khó khăn, không chỉ đi ngược dòng mà vượt qua được, thì mọi khó khăn chỉ là tạm thời. Miễn là chúng ta tín Sư tín Pháp, tất cả đều có thể giải quyết.

Không thuận theo dòng chảy

Từ đầu, thu nhập duy nhất của gia đình chúng tôi đến từ quầy bán hoa quả rộng chưa đến 10 mét vuông, do tôi và chồng cùng chăm nom. Vì tôi là học viên Đại Pháp, tôi đối xử tốt với mọi người. Việc buôn bán của chúng tôi khá tốt, chủ các gian hàng khác có phần ghen tị.

Nửa cuối năm 2016, lấy cớ điều chỉnh lại cơ cấu chợ, người chủ chợ đã phân bổ lại các quầy hàng. Thực ra vị trí các quầy hàng nên được phân bố dựa trên một hệ thống bỏ phiếu, nhưng người chủ đã bỏ đi hệ thống này, và dùng quyền hạn của ông ấy để sắp xếp các quầy hàng. Điều này dẫn tới việc người bán hàng hối lộ chủ chợ, gọi là quà biếu. Thậm chí với quầy hàng ở vị trí xấu, người chủ chợ vẫn muốn tiền hối lộ. Khi khoản hối lộ đã được thỏa thuận, vì muốn được nhiều hơn, người chủ chợ sẽ nói dối rằng có người khác cũng muốn vị trí đó. Một chủ quầy hàng vì quá căng thẳng mà đã xuất hiện triệu chứng đột quỵ. Với những người bán hàng mới thì càng nghiêm trọng hơn, họ đều tìm kiếm quan hệ, đi cửa sau, móc nối với các cục trưởng, viện trưởng, sở trưởng.

Tôi và chồng bàn nhau về việc này. Vì chúng tôi sẽ không biếu tiền cho họ, chắc chắn chúng tôi không có được một chỗ “tốt”. Trong tâm tôi mâu thuẫn bởi vì cả gia đình sống dựa vào thu nhập của quầy hàng. Nếu không thể kiếm tiền, gia đình tôi sẽ sống ra sao? Trong mấy ngày đó, tôi lo lắng còn chồng tôi ăn cũng mất ngon. May mắn là, vì không phải đi bán hoa quả, tôi học Pháp mỗi ngày và thanh lý những điều bất chính.

Sau khi đọc Pháp của Sư phụ:

“Thản thản đãng đãng chính đại khung
Cự nạn bạn ngã thiên địa hành
Thành tựu công đức não hậu sự
Chính thiên chính địa chính chúng sinh
Chân niệm hồng nguyện kim cương chí
Tái tạo đại hồng nhất niệm trung”

Tạm diễn nghĩa:

“Đường hoàng thanh thản chính lại gầm trời rộng lớn
Khó khăn lớn bám theo ta khi hành sự khắp trời đất
Thành tựu công đức không phải điều bận tâm
Chính lại trời đất và chính lại chúng sinh
Chân niệm [chính là] nguyện vọng to lớn ý chí như kim cương
Tạo lại [vũ trụ] vĩ đại chỉ ở trong một [chân] niệm ấy”
(Nhất Niệm Trung – Hồng Ngâm II)

Tôi đột nhiên hiểu ra tôi nên làm gì. Là một đệ tử Đại Pháp, sao tôi lại không tín Sư?

Sư phụ giảng:

“Như vậy những người tu luyện chúng ta lại càng không nên thế; những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy – Chuyển Pháp Luân)

Do đó, vợ chồng tôi đã tới nói chuyện với chủ chợ. Chúng tôi yêu cầu ông ấy giao cho chúng tôi quầy hàng mong muốn, và được thông báo là hãy chờ. Khi chúng tôi rời đi, có người hỏi chúng tôi chuyện gì xảy ra. Chúng tôi giải thích đây là cách mà chủ chợ hy vọng được tiền hối lộ.

Tôi nói: “Tôi là người thuê cũ ở đây. Dù thế nào, họ cũng phải phân cho chúng tôi một quầy hàng. Tôi chọn đi con đường chân chính và sẽ không huỷ hoại danh dự của một học viên Pháp Luân Đại Pháp.”

Chúng tôi đã có một buổi nói chuyện nữa với người chủ chợ. Thay vì đưa tiền, tôi nói: “Tôi là người thuê cũ ở đây.” Ông ấy lập tức thay đổi nét mặt và nói: “Nếu cô là người thuê cũ ở đây thì sao?” Người này cúi đầu và không nói thêm gì. Sau một lúc, ông ấy chỉ vào góc chết nơi không có ai tới và giận giữ nói: “Vậy tôi sẽ phân cho cô chỗ này.” Tôi nhìn theo hướng mà ông ấy chỉ. Nó rất gần nhà vệ sinh. Tôi nghĩ trong đầu: “Làm sao có thể bán hàng ở chỗ này?” Chồng tôi nói: “Ông sẽ suy nghĩ lại chứ?” Người chủ chợ trả lời: “Có gì phải suy nghĩ lại? Hãy mau đi đi và đừng cản trở công việc của tôi!” Khuôn mặt chồng tôi thay đổi.

Đêm đó, khi về tới nhà, chồng tôi nói: “Tại sao chúng ta không đưa tiền cho họ? Chúng ta đang sống trong cái xã hội thoái hoá này, nếu không làm theo những người khác, chúng ta không thể bán được hàng. Rồi chúng ta sinh sống thế nào đây?”

Tâm tôi cũng náo loạn, tôi sợ chẳng thể bán được hàng ở vị trí được phân, vậy chẳng phải gia đình tôi sẽ tới đường cùng? Tuy nhiên, tôi kiên định một niệm rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi phải:

“Trợ Sư Chính Pháp trở tà phong” (Trợ Sư – Hồng Ngâm III)

Chắc chắn chúng tôi sẽ không đưa tiền hối lộ. Nếu chúng tôi không bán được hàng ở đó, chúng tôi sẽ làm việc khác. Nếu việc khác cũng thất bại, chúng tôi sẽ trở về quê nhà làm ruộng. Hơn nữa, có Sư phụ và Pháp ở đây. Nếu là của tôi, thì sẽ không mất. Nếu không phải của tôi, thì sẽ không có được, cho dù tôi có tranh giành.

Chúng tôi đóng đồ đạc và chuẩn bị chuyển tới vị trí quầy hàng mới. Có người hỏi liệu chúng tôi có thể bán hàng ở vị trí đó không. Phí thuê hàng tháng cũng không quá cao. Họ nghĩ chúng tôi nên kiếm tiền và hối lộ cho chủ chợ. Vẫn có những vị trí tốt hơn mà họ thà để không chứ không cấp cho chúng tôi.

Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nên chắc chắn tôi sẽ không thuận theo trào lưu. Tôi chỉ tuân theo nguyên lý ‘Chân – Thiện – Nhẫn.’”

Sau khi di chuyển, việc kinh doanh của chúng tôi không được tốt, sau một vài ngày, có nhiều thực phẩm bị hư hỏng. Chồng tôi buồn bã cả ngày và luôn miệng nói: “Làm sao có thể bán hàng? Chúng ta tốt hơn nên về nhà thôi.” Trong tâm tôi cũng khó chịu và nghĩ: “Làm sao có thể không làm? Nếu bỏ không làm, chẳng phải mấy chục ngàn tệ tiền thuê quầy hàng sẽ mất trắng? Nếu chúng tôi không làm, tiền phí thuê chỗ sẽ không được trả lại. Hơn nữa, là một học viên Đại Pháp, làm sao tôi có thể bỏ lơ những sinh mệnh ở đây? Tôi cần giảng chân tướng cho mọi người.”

Ngay sau đó, tôi nghĩ: “Đây chẳng phải thế lực tà ác đang ngăn trở mọi người được nghe chân tướng?” Do đó tôi dừng mọi việc đang làm, và bắt đầu phát chính niệm: “Ta là đệ tử Đại Pháp. Mọi thứ của ta là do Sư phụ an bài, không cho phép cựu thế lực ngăn trở ta mang chân tướng tới cho chúng sinh. Cuộc sống của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi số lượng người đi qua vị trí này.”

Rồi tôi nói với chồng: “Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta cần kiên định. Chỉ cần đi trên con đường chân chính, chắc chắn chúng ta sẽ không đến đường cùng!” Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ giúp, và cho phép tôi giữ lại môi trường giảng chân tướng này.

Từ đó trở đi, tôi đặt ra yêu cầu nghiêm khắc hơn với bản thân. Khi gặp một khách hàng, tôi sẽ coi đó là người hữu duyên đến nghe chân tướng. Vài ngày sau, có thêm nhiều người đi qua quầy hàng chúng tôi. Có một khách hàng cũ nửa năm nay không tới. Một hôm, ông ấy mỉm cười nói: “Không hiểu sao hôm nay tôi chỉ rẽ trái rồi rẽ phải để gặp cô.” Tôi nghĩ trong tâm: “Cảm tạ Sư phụ! Đó là Sư phụ đã giúp. Con sẽ không bỏ phí bất kỳ cơ hội nào và phải giảng rõ chân tướng cho mọi người.” Kể từ đó, kinh doanh của quầy hàng nhỏ của tôi bắt đầu trở lại như trước kia.

Nghiêm khắc tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp

Hàng ngày tôi ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, thái độ lịch thiệp, luôn mỉm cười, và giữ giọng bình ổn khi nói chuyện. Tôi cố gắng thể hiện sự thiện lương của người tu luyện Đại Pháp với mọi người, và nói cho họ nghe chân tướng cùng sự tốt đẹp của Đại Pháp. Tất nhiên, thu nhập của chúng tôi tự nhiên cũng tăng lên.

Những chủ hàng khác đều phải ghen tị khi nhìn thấy quầy hàng chúng tôi có lượng khách ổn định và việc buôn bán của chúng tôi thuận lợi. Nhiều người nói: “Người học viên Pháp Luân Công này thật siêu thường. Cô ấy thật sự có thể bán hàng trong góc chết ấy. Cô ấy thật có khả năng!” Vì tôi đã bán hàng ở chợ 25 năm nay, mọi chủ quầy đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công, và họ gọi tôi là “Pháp Luân Công” thay vì gọi tên riêng.

Trong mọi thời khắc, tôi đều cố gắng tuân theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”, và đối xử tốt với những khách đi qua quầy hàng. Nếu họ mua hoa quả cho người lớn, tôi sẽ tư vấn cho họ và khen họ hiếu thảo. Tôi cũng kể cho họ nghe những câu chuyện về lòng hiếu thảo. Tôi nói rằng ai trong chúng ta rồi cũng sẽ già đi và những hành xử hôm nay của chúng ta sẽ là tấm gương tốt cho con cái, sau này con cái chúng ta cũng sẽ hiếu thảo. Bởi vì Thần Phật đang dõi theo chúng ta từ trên kia, thiên thượng đang nhìn từng bước đi của chúng ta. Họ sẽ ghi lại từng hy sinh và nỗ lực của chúng ta, đây cũng chính là thiện ác hữu báo.

Bên cạnh đó tôi cũng giảng chân tướng. Những khách hàng lớn tuổi của tôi thường nói: “Tại sao tôi cảm thấy rất thoải mái khi đến quầy hàng của cô?” Tôi trả lời họ: “Bởi như Sư phụ tôi đã giảng ‘Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.’ (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)”

Tôi nói với họ rằng trường năng lượng của tôi có thể chính lại những điều không đúng đắn, “do vậy tất nhiên bà sẽ cảm thấy thoải mái.”

Tôi đã bán hàng ở đây hơn 20 năm, và nhiều người biết đến tôi. Từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, thân thể tôi đã có chuyển biến. Da dẻ của tôi mềm mại và khỏe khoắn, tôi trông cũng trẻ và xinh hơn. Thường có người nói rằng: “Từ khi quen biết cô, cô không già đi mà thậm chí còn trẻ ra.” Tôi trả lời: “Đó là kết quả của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Bằng cách này, nhiều người cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Để giúp thêm nhiều người minh bạch chân tướng, tôi sẽ ghi nhớ chi tiết về những khách hàng thường xuyên, như mức độ nhận thức về chân tướng Đại Pháp của họ, họ đã thoái đảng chưa, và họ có chấp nhận Đại Pháp là tốt không. Nếu tôi đưa sách cho họ đọc, tôi sẽ nhớ xem đã đến lúc dạy họ các động tác luyện công chưa, v.v. Vì họ là những khách hàng thường xuyên của tôi, họ thường xuyên qua lại, tôi sẽ nói với họ về Đại Pháp từng chút một. Mặc dù không nhận ra, nhưng Đại Pháp đã ngấm vào trong tư tưởng của nhiều người, và sau một thời gian, họ đã trở thành các học viên Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/24/水果摊是我讲真相的小平台-389146.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/31/179124.html

Đăng ngày 06-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share