Bài viết của các học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 21-10-2019]

Một học viên 80 tuổi ở Sơn Đông: Không bị thương sau khi ngã từ trên xe buýt xuống đất

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Tôi vẫn luôn kiên trì và nỗ lực tinh tấn trong quá trình tu luyện, và đã nhận được rất nhiều phúc báo từ Đại Pháp. Mọi bệnh tật của tôi đã được chữa lành, thậm chí cái chân bị gãy lúc trước của tôi, vốn phải lắp thêm những chiếc đinh ốc, cũng không gây trở ngại cho việc đi lại của tôi. Sư phụ đã luôn bảo hộ cho tôi trên mỗi bước đi trên con đường tu luyện.

Tôi đã được trải nghiệm sự huyền diệu của Đại Pháp vào tháng 3 vừa rồi. Lúc đó, tôi bắt một chiếc xe buýt để đến điểm học Pháp nhóm. Có rất nhiều hành khách vào giờ cao điểm. Tôi nắm vào cái cửa và nhảy lên xe nhưng tài xế đã đóng cửa lại trước khi tôi bước được vào trong xe và xe bắt đầu rời đi. Cơ thể tôi vẫn ở bên ngoài, tôi bị mất thăng bằng và ngã đập đầu xuống đất, mũ của tôi bay lên và tất cả đồ đạc đều rơi hẳn ra ngoài.

Có người đã báo cho người tài xế biết, hoặc anh ấy đã nhìn thấy tôi qua gương chiếu hậu. Anh ấy dừng xe lại và nhảy xuống đất để kiểm tra xem tôi có bị sao không? Anh ấy hỏi tôi có đau không, và muốn đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói với anh ấy rằng tôi ổn và anh không cần phải lo lắng. Tôi biết dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi sẽ không sao.

Tuy nhiên, các hành khách trên xe đều lo lắng và không chấp nhận việc này nên yêu cầu người tài xế đưa tôi đến bệnh viện. Một lần nữa, tôi nói với người tài xế là tôi ổn, và anh ấy có thể rời đi. Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng không thể đứng được. Người lái xe đỡ tôi lên và dìu tôi ngồi vào ghế. Tôi nghĩ rằng anh ấy muốn đưa tôi đến bệnh viện sau khi tuyến xe buýt kết thúc lộ trình.

Anh ấy áy náy: “Cháu thật sự không nhìn thấy bác. Cháu rất xin lỗi”. Tôi nói: “Nhìn này , bác thật sự ổn, cánh tay và cẳng chân đều di chuyển linh hoạt rồi. Cháu không cần phải lo lắng”. Hành khách trên xe buýt nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Tôi đã nắm lấy cơ hội đó và nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi bảo họ hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân- Thiện- Nhẫn hảo”. Họ rất biết ơn tôi. Sau khi tới trạm xe, tôi rời khỏi xe buýt một cách dễ dàng. Tôi nhìn lại bản thân trước khi đến nhà đồng tu và thấy trên người không có một vết thương nào cả.

Một học viên 60 tuổi ở Hà Bắc: Chấn thương ở chân hoàn toàn bình phục chỉ trong 3 ngày

Vào tháng 3 năm nay, tôi làm việc cùng người họ hàng ở trên cánh đồng. Tôi đi xe đạp điện về nhà. Tôi bắt đầu khởi động xe trước khi đặt chân trái lên bàn đạp. Chiếc xe tự tiến về phía trước, bằng cách nào đó chân trái tôi mắc vào bậc vỉa hè. Tôi ngã từ trên xe và lộn vòng xuống đường. Thật sự rất đau đớn!

Người họ hàng nghe thấy tiếng hét của tôi và chạy về phía tôi. Tôi đổ mồ hôi và mặt tái nhợt đi. Cái chân bên trái bị gãy, ba cái xương nhô ra khỏi da. Anh ấy kéo tôi ngồi xuống và nói: “Ôi không, xương của chị bị gãy rồi, có lẽ phải mất 100 ngày mới lành”. Tôi nói với anh ấy : “Tôi sẽ ổn thôi, tôi có Sư phụ mà”. Tôi đã đi làm với cái chân bị thương vào ngày hôm sau. Một bạn đồng tu đã đến đả tọa cùng tôi tối hôm đó. Khi tôi vắt chéo chân, nó đau đớn và tê liệt hoàn toàn, tôi không còn cảm giác gì nữa. Khi chúng tôi kết thúc đả tọa, chân tôi không còn đau nữa và vết sưng cũng đã giảm! Ba ngày sau, chân tôi đã hoàn toàn bình phục.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/21/352659.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/5/180975.html

Đăng ngày 31-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share