Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trùng Khánh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-09-2019] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp và các học viên Đại Pháp suốt hơn 20 năm qua. Với lòng biết ơn sâu sắc đối với sự từ bi hồng đại của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi viết ra đây trải nghiệm đặc biệt trong đời để nói cho thế giới biết rằng tà không thể thắng chính.

Vào ngày 13 tháng 5 năm 2003, cô Ngụy Tinh Diễm, một sinh viên tốt nghiệp đại học Trùng Khánh đã bị bắt vì treo biểu ngữ và thả bóng bay có hàng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Tại Trại giam Bạch Hạc Lĩnh ở quận Sa Bình Bá, cô Ngụy đã bị cảnh sát cưỡng hiếp ngay trước mặt hai tù nhân nữ. Cảnh sát Trùng Khánh, Viện kiểm sát, tòa án và Phòng 610 đã cố gắng che đậy và phủ nhận sau khi sự việc được phơi bày ra quốc tế.

Vì giúp công bố sự kiện này ra công chúng nên tôi bị giam giữ phi pháp và bị kết án 10 năm tù.

Lòng từ bi của tôi đã chấn động các cảnh sát

Vào đêm Trung thu năm 2003, có người gõ cửa nhà tôi. Khi tôi không trả lời, họ gõ cửa to hơn và bắt đầu đập cửa. Sau 30 phút đập cửa, họ đã dùng cưa điện phá cửa và xông vào nhà.

Họ cắt cửa mở ra và một tá cảnh sát đột nhập vào trong nhà tôi. Một người vẫn còn cầm cưa điện trên tay khi họ lao vào.

Tôi bình tĩnh mời họ ngồi xuống. Tôi đưa cho họ nước và trái cây và xuất ra một niệm rằng tôi sẽ cứu những cảnh sát này và giải thể những nhân tố tà ác phía sau lưng họ.

Sau khi ra tù, tôi nghe được câu chuyện về một cảnh sát ở Phòng 610 là người đã đột nhập vào nhà và bắt tôi đêm hôm đó.

Không lâu sau khi họ đột nhập vào nhà và bắt giữ tôi, viên cảnh sát này đã về nhà và nói với mẹ vợ anh ta về việc học viên Pháp Luân Đại Pháp từ bi như thế nào: “Bọn con đột nhập vào nhà cô ấy bằng một cái cưa, lục soát và lật tung mọi thứ từ trong ra ngoài”. Anh ấy nói: “Lúc đó thật hỗn loạn nhưng cô ấy vẫn rất điềm tĩnh và thân thiện. Cô ấy thậm chí còn mời chúng con nước và trái cây.”

Sau đó, anh ấy đã nộp đơn để chuyển công tác khỏi Phòng 610 và trở thành một cảnh sát giao thông.

Vào đêm đột nhập đó, họ không tìm thấy thứ họ cần tìm dù đã lục tung cả căn hộ của tôi. Tuy nhiên, họ đã lấy đi một cuốn Chuyển Pháp Luân in nhỏ mà tôi vẫn để trong túi xách.

Đến khoảng 1 giờ sáng, cảnh sát dẫn tôi đi. Cha mẹ chồng tôi sống cùng tầng lầu đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

Khi cảnh sát dẫn tôi đi, bố mẹ chồng tôi nói: “Các người đưa cô ấy đi đâu? Cô ấy là người tốt và đang có con nhỏ. Dừng lại ngay!”

Tôi bị cưỡng ép đi xuống cầu thang, giọng của bố mẹ chồng tôi vẫn vang vọng sau lưng. Tôi bị bắt đến đồn công an và trói và một cái ghế. Một viên cảnh sát ở lại đó để canh giữ tôi.

Đến khoảng 5 giờ sáng, người canh giữ tôi rời đi và chỉ còn lại một viên cảnh sát ngồi trực ở bàn trực ban .

Tôi chầm chậm di chuyển bàn tay và cảm thấy mình có thể rút được tay ra khỏi còng. Với chính niệm mạnh mẽ, tôi từ từ rút tay ra.

Trông thấy viên cảnh sát trực đang buồn ngủ, tôi từ từ đứng dậy, đi bộ ra cửa và chạy thẳng ra cổng. Đúng lúc ấy thì viên cảnh sát tỉnh dậy.

Vì không đuổi kịp được tôi nên anh ta đã la lên: “Cô đi mất thì tôi sẽ làm thế nào đây?”

Điều đó đã làm tôi chững lại và nghĩ: “Đúng, nếu mình rời đi như thế, anh ta có thể mất việc. Anh ta sẽ oán giận mình và mình thì không muốn như thế.” Vì thế tôi đã quay lại và ngồi vào ghế. Vào buổi chiều hôm đó, tôi bị đưa đến Trại giam quận Du Trung.

Họ lục soát người và cắt phăng mái tóc dài chấm lưng của tôi. Người cắt tóc cho tôi nói:” Nhìn chị dễ thương và lịch sự quá. Chị đã làm gì mà đến nỗi phải vào đây?”

Tôi nói: “Tôi không làm gì sai hết. Tôi chỉ nói lên sự thật và báo cáo một sự kiện có thật.” Sau đó tôi bị nhốt vào một buồng giam nhỏ trong nhà tù.

Người trưởng buồng giam ngồi kế bên tôi và nói khẽ: “Chị là học viên Pháp Luân Đại Pháp phải không?” Tôi đã xác nhận điều đó.

Cô ấy bảo: “Lần đầu tiên vào tù, tôi đã gặp một học viên Pháp Luân Công. Chị ấy đã dạy tôi ngâm thơ và nói rằng những bài thơ đó là do Sư phụ Lý sáng tác. Chúng rất hay.” Thế là chúng tôi đã trở thành bạn bè.

Đêm đó, tôi đã nằm trên sàn nhà và ngủ ngon lành.

Có một cô gái trẻ khoảng 19 tuổi bị điếc nằm ngủ kế bên tôi. Cô bé bị kết án tám tháng tù giam vì tội ăn cắp một cái túi xách. Cô còn hai tháng nữa là ra tù. Nhìn gương mặt trẻ trung của cô bé, tôi xúc động rơi nước mắt.

Cô bé nói với tôi bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Con thương cô”. Tôi nắm đôi bàn tay của bé đặt trên ngực và nói: “Cô cũng thương con!”

Cô bé đưa đầu của mình vào bên dưới cánh tay tôi để biểu thị rằng cô hiểu những gì tôi muốn nói. Cô ấy cũng rơi nước mắt.

Đêm hôm sau, tôi nói với cô bé bằng ngôn ngữ ký hiệu mà tôi vừa học: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”. Cô bé trả lời tôi bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và vỗ lòng bàn tay vào ngực nghĩa là “Con nhớ rồi”.

Chính niệm bất bại

Một tuần sau, tôi bị đưa đến một nhà khách ở quận Sa Bình Bá, Trùng Khánh. Đó là một lớp tẩy não cấp thành phố để buộc các học viên Pháp Luân Đại Pháp phải từ bỏ tu luyện.

Trên sàn và hành lang phủ đầy những bức tranh phỉ báng Đại Pháp. Tôi tự nhủ: “Kể từ bây giờ, mình phải phát chính niệm 24 giờ một ngày.”

Tôi không được phép ngủ trong bốn ngày đêm liền bởi cảnh sát muốn tôi phải “thú tội”. Trưởng Phòng 610, người đã lục soát nhà tôi vào đêm Trung thu đã hét lên với tôi: “Tôi không quan tâm cô có nhận tội hay không. Chúng tôi đã thu thập được đầy đủ các chứng cứ cần thiết. Chúng tôi chỉ là muốn xem cô thành thực thế nào thôi.” Những nhân viên Phòng 610 nắm chặt nắm đấm như thể muốn đánh tôi, nhưng họ đã không làm như thế.

Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi khỏi bị đánh.

Vào ngày thứ sáu, họ nói với tôi: “Do ngân sách có hạn và chúng tôi không muốn phải trả tiền để ở đây lâu hơn chút nào nữa. Chúng tôi sẽ rời khỏi đây mặc kệ cô có thú tội hay không vì chúng tôi đã có đủ bằng chứng để kết tội cô.”

Tôi bắt đầu nhẩm học Pháp mỗi ngày vào 4 giờ sáng trong suốt những cuộc phỏng vấn cả ngày và đêm. Không có bất cứ thứ gì có thể can nhiễu được tôi. Mặc dù đã vài ngày không được ngủ nhưng tâm trí tôi vẫn hoàn toàn tỉnh táo và tôi biết rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh và đang bảo vệ mình.

Một tuần sau, tôi lại bị đưa về Trại giam quận Du Trung. Ngay khi tôi vừa bước vào buồng giam, mọi người liền vây quanh tôi và hỏi han rất nhiều. Cô gái điếc ấp đầu cô vào ngực tôi. Tôi kể cho họ về trải nghiệm của mình trong tuần trước và vì sao mà cảnh sát lại bắt tôi lần nữa.

Trong trại giam, những cảnh sát lại đến để thẩm vấn tôi lần nữa. Một người nói: “Hôm nay cô phải ký vào lệnh bắt giữ.”

Một người khác nói: “Tôi vẫn sẽ dành cho cô một cơ hội. Chỉ cần cô khai rằng việc lan truyền sự việc của cô Ngụy Tinh Diễm là do Sư phụ cô chỉ đạo thì cô sẽ lập tức được về nhà và không bao giờ phải chịu trách nhiệm hình sự nữa.”

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta và nói một cách dứt khoát: “Điều đó là không thể!”

Uy nghiêm của người tu luyện

Sáng ngày 16 tháng 2 năm 2004, bốn học viên, trong đó có tôi đã bị đưa đến Tòa án trung cấp số 1 Trùng Khánh.

Trong suốt phiên xử, tôi nói: “Tôi yêu tổ quốc và dân tộc Trung Hoa. Tôi không làm bất kỳ điều gì phi pháp. Tôi là một công dân tuân thủ luật pháp.”

Ba ngày sau phiên tòa, tôi bị kết án 10 năm tù giam và bị chuyển từ trại giam quận Du Trung về Trại giam nữ Trùng Khánh.

Nhà tù đã từ chối tiếp nhận tôi vài lần, vì thế tôi bị chuyển đến Trung tâm quản giáo Thiếu niên Trùng Khánh.

Ở nơi đó, tôi kiên quyết học Pháp, luyện công và phát chính niệm mỗi ngày. Một người bảo vệ bảo tôi: “Nhìn cô hồng hào và khỏe mạnh quá. Trông cô không giống như một người mất tự do chút nào”

Tôi nói với cô ấy: “Bởi vì trong tim tôi luôn tràn ngập Chân-Thiện-Nhẫn”

Vào ngày 29 tháng 9 năm 2004, tôi bị đưa từ trại giam quận Du Trung đến nhà giam nữ lần nữa. Tôi nghe nói rằng Phòng Tư pháp quận đã chỉ định nhà tù phải tiếp nhận tôi.

Tôi bị đưa vào khu nhà giam thứ tư. Khu nhà giam này được giám sát vô cùng nghiêm ngặt. Trưởng nhà giam nói với tôi về các quy định và hỏi xem tôi có thắc mắc gì không. Tôi nói: “Những điều chị nói nghe giống như những quy định quản lý thông thường, nhưng tôi nghe bảo là học viên Pháp Luân Đại Pháp không phải áp dụng như thế. Tôi còn nghe nói rằng một số người còn không được phép mua băng vệ sinh, điều đó quả thực là tước đi quyền cơ bản của con người.” Cô ấy hỏi tôi có tin những điều đó không và tôi trả lời: “Tôi hy vọng rằng sẽ không như thế. Đó là sự xâm phạm nghiêm trọng quyền cơ bản của con người và ông trời sẽ không dung thứ đâu!” Có lẽ thái độ của tôi đã làm cô ấy cảm động nên từ đó về sau đối với tôi đều đúng mực theo quy định của pháp luật.

Trong tù tôi không hề bị bất kỳ ai mắng chửi hay đánh đập, dù rằng đây là một nơi chuyên dùng để “chuyển hóa” các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi trả lời: “Tôi không bao giờ muốn ở tù, nhưng tôi thà bị giam giữ 10 năm còn hơn là từ bỏ đức tin của mình để đổi lấy tự do.”

Đó là một cuộc trò chuyện sâu sắc và tôi đã có rất nhiều những cuộc trò chuyện như thế. Mỗi lần đó tôi đều nói với họ một cách rõ ràng và dứt khoát rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Khi Vương Lập Quân làm giám đốc Sở Công An thành phố Trùng Khánh, Bạc Hy Lai cùng Vương Lập Quân đã yêu cầu chương trình “chuyển hóa” bắt buộc cho tất cả học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trùng Khánh.

Do đó, nhà tù nữ Trùng Khánh bắt đầu một đợt tẩy não để cố gắng “chuyển hóa” các học viên Đại Pháp kiên định. Cảnh sát nhà tù đã ra lệnh cho các tù nhân thay phiên nhau tẩy não tôi và không cho tôi ngủ.

Một viên cảnh sát phụ trách “chuyển hóa” lại nói chuyện với tôi.

Tôi bảo cô ấy: “Cô đã sai khi không cho tôi ngủ. Cơ thể con người cần phải ngủ. Trong mỗi 24 tiếng đồng hồ hoạt động thì cơ thể cần phải ngủ. Đó là quy luật tự nhiên. Vì thế mà không cho ngủ là một hành vi rất tàn nhẫn. Hơn nữa, cô đã tước đi quyền được ngủ của tất cả những học viên từ chối việc từ bỏ Đại Pháp. Nhưng trên sổ trực của cô lại ghi là 10 giờ hàng đêm tôi được đưa trở lại buồng giam để ngủ. Hành vi này được hiểu là như thế nào?”

Cô ta sững sờ và từ đó trở đi cho phép tôi được ngủ.

Lòng từ bi của Sư phụ và uy lực của Đại Pháp

Trong nhà tù, các cảnh sát đã ra lệnh các tù nhân bỏ nhiều loại thuốc không xác định vào cốc, phích và bát cơm của tôi. Nhưng Sư phụ đã bảo vệ tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi cũng bị đưa vào danh sách thử máu. Tôi đã cầu xin Sư phụ bảo hộ và không bao giờ cho phép họ lấy máu của tôi.

Khi đến lượt tôi thử máu, ba đến bốn tù nhân đã giúp bác sĩ nhà tù để lấy máu của tôi. Đầu tiên bác sĩ lau tay phải tôi bằng nước khử trùng để các ven mạch máu hiện lên rõ ràng. Tuy nhiên cô ta đã rất ngạc nhiên khi không thể tìm thấy bất kỳ ven mạch máu nào trên cẳng tay tôi.

Cô ta vỗ vỗ vào tay tôi để làm các ven mạch máu hiện lên nhưng không được. Mọi người ngạc nhiên và bảo: “Vừa mới thấy các mạch máu đây mà sao lại biến mất như thế nhỉ?”

Tôi nói thầm trong lòng: “Sư phụ, cảm ơn Sư phụ rất nhiều vì đã bảo vệ con!” Với sự từ bi chăm sóc của Sư phụ, tôi chưa từng bị lấy máu trong suốt 10 năm ở tù.

Cùng với sự bảo hộ từ bi hồng đại của Sư phụ, tôi hết lần này đến lần khác đã đánh bại nỗ lực của các cảnh sát bức hại mình. Trong suốt quá trình đó, tôi chưa bao giờ mất đi lòng từ bi của bản thân. Vì tôi hiểu được sức mạnh to lớn của tâm từ bi.

Khi sắp mãn hạn tù, cảnh sát nhà tù nói: “Thật ra, các sĩ quan chúng tôi đều rất tôn trọng chị.”

Một sĩ quan khác nói: “Nhìn thấy sự kiên trì vào đức tin của chị, nên tôi đã mượn và đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân.”

Một viên sĩ quan khác nói: “Tôi cũng tin vào giá trị Chân-Thiện-Nhẫn sau khi nhìn thấy cách hành xử của chị”. Đó là sự từ bi của Sư phụ và uy lực của Đại Pháp đã cứu được các chúng sinh chứng kiến cách hành xử từ bi của tôi.

Bản chất tốt đẹp của người tu luyện tự nhiên biểu hiện

Cuộc sống trong tù rất cực khổ. Hàng ngày mỗi người chỉ được một bình thủy nước nóng.

Đó là trường hợp vào mùa xuân, hè, thu và đông. Tôi đã đưa nước nóng của mình cho các bạn tù khi họ tắm.

Ngoài ra, chúng tôi có một cái bánh bao hấp cho bữa sáng một lần trong tuần.

Vì cuộc sống nơi đây rất khổ, những bạn tù đều muốn ăn thêm vì với hầu hết mọi người thì một cái bánh bao là không đủ. Do đó vào ngày có bánh bao, tôi sẽ đưa bánh bao của mình cho người khác và chỉ ăn một chén cháo.

Tôi cảm thấy rằng lòng tốt mà tôi thể hiện ra là bản tính tự nhiên của một người tu luyện.

Trong buồng giam của tôi có một tù nhân bị kết án tử hình. Tuy nhiên, bản án của cô ấy đang bị hoãn thi hành.

Giường của cô ấy đối diện với tôi. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, cô đều nhìn tôi với một ánh nhìn vô vọng.

Sau đó cô kể với tôi rằng con của cô đang học lớp Sáu nhưng cháu từ chối đi học bởi vì đã chứng kiến mẹ giết cha bằng dao. Điều đó đã làm cháu bị hoảng loạn và không thể vượt qua.

Ông bà của cháu đã cố gắng mọi cách có thể để giúp cháu nhưng vô ích. Mỗi lần cô gọi điện về nhà, gia đình cô luôn nói thằng bé vô cùng nổi loạn.

Cô ấy hỏi tôi: “Chị có thể giúp tôi viết một lá thư để động viên cháu được không?”. Tôi đồng ý.

Trong suốt ba năm, tôi đã viết nhiều lá thư cho con của cô ấy như thể tôi là mẹ của cháu vậy. Sau đó tôi và cô không còn ở chung buồng giam nữa.

Tôi gặp lại cô lần nữa khi sắp mãn hạn tù. Cô bảo tôi: “Những lá thư của chị đã thay đổi con trai tôi. Giờ cháu đã tốt nghiệp trường trung cấp kỹ thuật và tìm được việc làm.”

Sau đó cô bảo cho con biết rằng những lá thư là do tôi viết thay. Khi con cô ấy đến thăm mẹ trong tù, cháu nói: “Hãy giúp con gửi lời thăm đến Dì, người đã viết thư cho con. Hãy cảm ơn Dì cho tất cả những lá thư ấy. Chúng đã giúp con hiểu sự thật về việc trở thành một người đàn ông đúng nghĩa, hiểu cách sống và cách để đối diện với những khó khăn và khổ nạn. Những lá thư ấy đã giúp con hồi phục. Nếu không có chúng, con cũng không biết đời mình sẽ ra sao.”

Mỗi năm vào mùa xuân và mùa thu, hầu như các tù nhân đều bị cúm. Nhưng tôi không bao giờ bị ảnh hưởng.

Những người sống cùng buồng giam với tôi chứng kiến tất cả mọi người đều bị cúm ngoại trừ tôi. Trạng thái ngoại hạng về sức khỏe của tôi đã làm cho các tù nhân khác hiểu được Đại Pháp siêu thường như thế nào.

Bây giờ hàng ngày họ đều niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Con xin chân thành cảm ơn Sư phụ từ bi vĩ đại!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/20/386073.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/17/180358.html

Đăng ngày 26-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share