Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-10-2019] Cả hai vợ chồng tôi đều là học viên Đại Pháp. Chồng tôi thường luyện công vào mỗi buổi sáng, còn tôi thì luyện công theo kiểu “ba ngày câu cá, hai ngày nghỉ ngơi.” Tôi luôn nhờ chồng tôi đánh thức tôi dậy vào buổi sáng để luyện công. Tuy nhiên, dù chồng tôi có đánh thức thế nào thì tôi cũng không thể thức dậy ngay được.

Một buổi sáng, chồng tôi lay tôi dậy và đề nghị tôi thức dậy luyện công. Nhưng tôi lại xoay người và ngủ tiếp. Rồi tôi có một giấc mơ: Tôi tìm thẻ tín dụng vốn đã được nhét vào cuốn sổ ghi chép (chúng tôi có một cửa hàng bán quần áo, và cuốn sổ thường được sử dụng để ghi chép việc thu chi). Tôi biết chiếc thẻ tín dụng đã được nhét vào cuốn sổ, nhưng tôi không thể tìm thấy nó. Sau khi tỉnh dậy, tôi nhanh chóng tìm cái ví và nhìn thấy chiếc thẻ đang nằm trong đó. Giấc mơ vô cùng sống động, rõ ràng.

Tôi nhớ ra mình là một học viên. Vì tôi thường xuyên không giữ lời hứa, nên tôi có giấc mơ này. Chẳng phải những gì tôi làm là đi ngược lại với những gì mà một học viên cần làm sao? Chẳng phải chúng ta nên giữ lời hay sao?

Sư phụ giảng:

“Chư vị nghĩ xem, thế nào gọi là đức tin thực sự? Chư vị chỉ là tin ở trên miệng, thực tế trong tâm lại không tin. Vì sao vậy? Bởi vì lúc tin thực sự, ngôn hành của chư vị ắt phải nhất trí.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu [1998])

Tuy tôi có biểu hiện chểnh mảng, nhưng đó không phải là chân ngã của tôi. Tôi quyết tâm loại bỏ chấp trước này. Sáng hôm sau tôi thức dậy và luyện công. Mặc dù thỉnh thoảng không thức dậy đúng giờ, nhưng tôi cố gắng giữ lời.

Chúng sinh xúc động trước hành xử ngay chính của chúng tôi

Hàng ngày tôi tu luyện bản thân chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi muốn làm được những gì mà Sư phụ đã giảng: “…tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Chủ cửa hàng kế bên để ý cái chuông bằng đồng treo trên cửa hàng bán quần áo của chúng tôi và rất thích nó. Mỗi khi có khách bước vào tiệm, cái chuông sẽ rung lên. Bà ấy nhờ tôi mua dùm bà hai cái, vì thế tôi đã đặt hàng giúp bà.

Khi đơn hàng được chuyển đến, tôi phát hiện ra nhà cung cấp đã gửi hơn 10 cái, nghĩa là tổng cộng có 12 cái chuông được chuyển đến. Tôi đã liên hệ nhà cung cấp và giải thích về sự nhầm lẫn trên. Tôi nói với họ tôi sẽ thanh toán cho những cái chuông dư. Nhà cung cấp rất cảm động và vui mừng, họ đã cảm ơn và hào phóng tặng luôn số chuông dư đó cho tôi.

Trùng hợp là tôi cũng đặt hàng một cái kệ cho cửa hàng của chúng tôi. Nhà cung cấp đã vô ý chuyển dư một cái. Mỗi cái kệ giá hàng trăm tệ. Nếu tôi trả lại cái kệ, thì nhà cung cấp sẽ bị thất thoát. Để hạn chế tổn thất cho anh ấy, tôi trả tiền cho cái kệ dư vì tôi có thể sử dụng nó trong cửa hàng của mình. Nhà cung cấp rất biết ơn tôi vì điều đó.

Vì các học viên chúng ta hành xử chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn nên nội tâm cảm nhận được niềm vui và sự bình hòa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/9/394315.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/16/180746.html

Đăng ngày 20-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share